|
15 - Bố luôn luôn trễ
Khi còn bé, Bố đi học y như tất cả những đứa trẻ khác. Tất cả những đứa trẻ khác đến trường trước khi chuông reo. Nhưng Bố thì luôn luôn trễ. Đôi khi Bố tìm cách trễ cả tiết học thứ hai. Điều này thực sự làm cô giáo ngạc nhiên. Cô nói trước kia họ chưa bao giờ có một học trò như thế. Ông hiệu trưởng nói rằng có lẽ không có một câu học trò như Bố tại bất cứ một trường nào khác.
- Cậu bé luôn luôn trễ, - ông hiệu trưởng nói. – Bố mẹ cậu nói họ đành bó tay. Tôi đã nói chuyện với họ hai lần rồi.
Quả thật, ông bà nội đành bó tay. Đêm nào như đêm nấy, cùng một câu chuyện cũ rích ấy được tái diễn.
- Con đã làm bài về nhà chưa? – Bà thường hỏi.
- Đợi con chút xíu, - Bố thường trả lời.
- Ngừng đọc và bắt đầu làm bài về nhà ngay! – Ông sẽ nói.
- Chỉ một trang nữa thôi, - Bố sẽ nói.
Bố sẽ đọc xong trang đó và giở sang trang khác. Bố không thể buông một cuốn sách hay để bắt đầu làm những bài tập buồn tẻ!
- Đặt cuốn sách ấy xuống!
- Đợi con chút xíu.
- Đặt cuốn sách ấy xuống!
- Đợi con chút xíu.
Sau cùng, ông bà phát cáu lên rồi giật quyển sách khỏi tay Bố.
- Mày sẽ thành một đứa lười biếng vô tích sự! – Ông bà nội đe dọa.
Rồi Bố sẽ cảm thấy tự ái bị thương tổn. Bố sẽ bắt đầu khóc và gào to đòi lại quyển sách. Bố nói rằng Bố sẽ không bắt đầu làm bài về nhà cho đến khi nào ông bà nội trả sách lại cho Bố.
Thế là buổi tối sẽ vụt trôi qua. Sau cùng khi Bố ngồi xuống để làm bài về nhà, Bố sẽ ngủ thiếp đi. Ông bà nội sẽ đánh thức Bố dậy. Rồi Bố lại ngủ thiếp đi. Nhưng họ sẽ cứ đánh thức Bố dậy. Và như thế, Bố làm bài về nhà trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Vào lúc Bố làm xong bài, đêm đã khuya lắm. Ông bà nội thường mệt nhoài.
Vào buổi sáng lại có một chuyện khác:
- Dậy đi con! – Bà thường nói.
- Đợi con chút xíu. – Bố lầm bầm.
- Dậy đi! – Ông sẽ quát lên.
- Đợi con chút xíu.
- Trễ rồi!
Ai cũng biết khó mà dậy sớm khi ta thức khuya vào đêm trước. Ta có tất cả những giấc mơ đẹp nhất vào buổi sáng. Nhất là nếu ta phải đến trường.
Thời gian chạy vùn vụt trong khi Bố vươn tay và ngáp, mặc vội áo quần một cách ngái ngủ, rửa ráy, ngủ gà ngủ gật qua bữa điểm tâm và sau cùng tìm cách thu thập sách vở. Rồi Bố ra khỏi nhà và chạy đến trường, vừa chạy vừa nhìn một cách khiếp sợ mỗi cái đồng hồ treo tường thấy trên đường đi.
Sau cùng khi Bố thở hổn hển chạy vụt vào lớp, lũ trẻ sẽ gào lên mà cười. Ngay cả cô giáo cũng cười.
- A cậu bé ngủ muộn đây rồi! – cô sẽ nói.
Người ta vẽ hình Bố trên một tờ báo tường. Bức tranh vẽ cảnh Bố đang ngủ say trên giường, trong khi ông bà nội đang múc nước từ hai cái bình lớn tưới lên Bố. Một đồng hồ báo thức đang kéo một tai Bố và một cậu bé đang thổi kèn trôm-pét vào tai kia. Dòng chữ thuyết minh ở dưới: “Bài hát ru con”. Nó làm cho Bố tức giận, nhưng Bố vẫn cứ luôn luôn trễ.
Bởi vì Bố làm bài về nhà vào phút chót, không bao giờ Bố làm tốt cả. Vì trễ học nên Bố thường bỏ mất lời giảng của cô giáo về một bài mới. Điều này càng khiến cho Bố khó hiểu những gì mà những học sinh khác của lớp đang làm. Thêm vào đó, vì trễ mà bao giờ Bố cũng tất bật và hồi hộp lo lắng. Tất cả đều có tác dụng xấu đối với Bố. Nhưng dù thế, Bố vẫn luôn luôn trễ.
Ước gì tôi có thể kể cho các bạn nghe, nhờ các thầy cô giáo và các bạn chế giễu mãi như thế nào, mà sau cùng một hôm Bố đã đến trường sớm hơn những học sinh khác và không bao giờ trễ nữa.
Nhưng tôi không thích nói dối.
Bố luôn luôn trễ suốt đời. Trễ ở trường phổ thông, trễ ở trường đại học, trễ trong công việc. Người ta luôn luôn chế giễu Bố. Bố bị phạt, bị la mắng, bị sỉ nhục. Bố đã bỏ mất nhiều cơ hội trong cuộc sống bởi vì thói quen khủng khiếp này. Bố thường trễ các buổi tiệc đến nỗi người ta không bao giờ mời Bố nữa. Bố trễ những buổi hẹn để bàn công việc và làm hỏng cả kế hoạch.
Nhiều lần Bố đón năm mới một mình trên đường phố vắng tanh, vì trễ buổi tiệc mừng Năm Mới mà Bố đang tất bật tới dự… Nhiều người chờ đợi Bố uổng công.
Bạn bè Bố thích kể những câu chuyện buồn cười về cái bệnh trễ của Bố. Ngay bây giờ Bố không biết thế nào là đi bộ thong thả. Bao giờ Bố cũng vội vàng, bởi vì Bố đã quen trễ.
Ban đêm thậm chí Bố nằm mơ thấy mình lại trễ. Bố rùng mình và rên rỉ trong giấc ngủ. Đôi khi Bố nằm mơ thấy mình lại là một cậu bé đang chạy đến trường. Nhưng khi Bố nhìn lên đồng hồ lớn trong mơ, thì vẫn còn sớm! Mọi người hoan nghênh Bố. Vị hiệu trưởng trao tặng Bố một bó hoa. Người ta treo hình Bố tại hội trường. Một ban nhạc chơi mừng Bố. Nhưng Bố luôn luôn thức dậy vào thời điểm ấy, và nghĩ rằng, nếu Bố được nhỏ lại thành một cậu bé, Bố sẽ không bao giờ trễ học nữa. |
|