|
21 - Bố chận tàu điện
Khi còn bé, Bố có một người bạn học cùng lớp tên là Misa.
Misa là một cậu bé rất nghịch ngợm. Vào giờ chơi luôn luôn có một đám đông vây quanh cậu. Mọi người muốn nghe cậu giả tiếng mèo kêu meo meo, sủa gâu gâu như chó, kêu vù vù như ong hay kêu eng éc như lợn. Cậu ta sở trường về môn nhại tiếng gà gáy. Thực là một màn hấp dẫn. Trước hết, cậu ta thường bắt đầu bằng cách bắt chước một con gà trống tơ đang cố gáy tiếng đầu tiên trong đời. Tiếng “Cô- cô- cô…” sẽ phát ra một cách trơn tru, nhưng tiếng “cồ” thì lạc nhịp. Nhưng rồi con gà trống nhỏ sẽ bay lên đỉnh một hàng rào, gáy chững chạc lần đầu tiên, và đập cánh lộp bộp. Ở chỗ này, Misa sẽ kéo áo sơ-mi ra khỏi quần dài và đập lòng bàn tay vào cái bụng trần của cậu. Âm thanh phát ra giống hệt như tiếng một con gà trống đập cánh. Nhưng không có giờ chơi nào dài đủ cho Misa trình diễn hết tất cả tài năng của cậu… Bởi thế một đôi khi một chú mèo con sẽ kêu meo meo hay một chú lợn con sẽ kêu eng éc ngay giữa một bài học.
- Misa Goocbunôp! – cô giáo sẽ nói. – Ngưng cái trò kêu meo meo và eng éc kia đi! Cô không muốn nghe tiếng gà cục tác nữa, có nghe không? Hãy ngừng tiếng gâu gâu đó! Em định kêu ủn ỉn bao lâu nữa? Có phải em lại đang kêu chiêm chiếp? Thêm một tiếng ong vù vù nữa là cô sẽ mời em ra khỏi phòng, rõ chưa?
Nhưng hiếm khi Misa bị đuổi ra khỏi phòng. Cô giáo mến cậu và thường cười trước cái trò tinh nghịch của cậu. Ngay cả ông hiệu trưởng cũng không nhịn được, phải cười to trước mặt mọi người. Chuyện xảy ra khi ông gọi Misa đến phòng hiệu trưởng đọc cho cậu nghe một bài "diễn văn" dài về chuyện tinh nghịch của cậu. Cuối cùng ông nói:
- Bây giờ cậu có thể đi, nhưng tôi không muốn thấy cậu đặt chân vào đây lần nữa!
Bởi vậy, Misa lập tức trồng chuối ngược và đi ra khỏi phòng hiệu trưởng trên hai bàn tay của mình. Đúng là sau lần đó ông hiệu trưởng đã cho mời bố mẹ cậu đến, nhưng trước đó, mọi người đã thấy ông cười.
Một hôm sau giờ học Misa nói:
- Các bạn có muốn tớ chận xe điện không?
Dĩ nhiên mọi người hét to lên: “Muốn!”
- Thế thì đi! Misa nói.
Tất cả lũ con trai theo cậu ta ra ngoài. Tuyến đường xe điện ở gần trường.
- Các bạn hãy ở đây và quan sát nhé! Misa nói.
Khi xe điện xuất hiện đàng xa, Misa nằm ngang qua đường sắt và đưa tay ôm lấy đầu. Xe đang tới gần rất nhanh. Khi người tài xế thấy một cậu bé đang nằm trên đường sắt, ông ta rung chuông thật mạnh.
Misa không nhúc nhích. Xe đến mỗi lúc một gần, tiếng chuông rung mỗi lúc một to. Các cậu bé khiếp vía chôn chân tại chỗ. Khi xe đến rất gần, nó ngừng lại. Lúc chuông ngừng rung, Misa nhảy vụt đứng lên và chạy ba chân bốn cẳng lên một hẻm phố. Người lái tàu chỉ cỏn biết đưa nắm đấm về phía cậu ta. Rồi xe lăn qua. Những cậu bé vây quanh Misa.
- Cậu không sợ ư?
- Việc gì mà phải sợ?
- Nhưng nhỡ nó không ngừng?
- Thì ông ta sẽ đi tù.
- Nhưng nếu ông ta chộp được cậu?
- Ông ta không được phép rời khỏi xe.
Bạn có thể thấy rằng Misa đã đặt kế hoạch chu đáo từ trước.
Ngày hôm sau, Kôlia Stêpanôp chận xe, ngày sau nữa là Kôxchia Fêđô tôp. Sau đó là anh em Xikoocxki. Rồi có ai đó mời lũ con gái đến xem.
Lần lượt tất cả bọn con trai đều chận xe, trừ Bố ra. Và bọn con gái đứa nào cũng biết như thế. Bố phải theo gương lũ con trai. Khi tin đồn loan ra rằng Bố sắp nằm xuống đường sắt để chận xe, các cô gái từ những lớp khác cũng đến nữa. Ai cũng biết Bố là một cậu bé nhút nhát và chúng tò mò muốn xem Bố sẽ xoay xở để chận xe như thế nào.
“Khán giả” đến xem quá đông, đến nỗi từ đằng xa người lái tàu đã thấy. Trong khi Bố nằm đó trên đường sắt mắt nhắm tít, thì người tài xế bình tĩnh cho xe ngừng lại, nhảy xuống xe và lao xuống chộp lấy Bố. Bố chắc mẩm rằng xe đã không ngừng lại và đã cán qua người Bố. Bố không biết rằng đấy là ông tài xế đang lay Bố và quát to:
- A ha! Sau cùng, ta đã chộp được chú mày?
Tất cả lũ trẻ sợ hãi tản đi. Chỉ còn có Misa hét lên từ hẻm phố:
- Ông không có quyền rời xe kia mà!
Nhưng không ai nghe lời cậu ta.
Bố được đưa tới trạm dân quân. Người ta ghi địa chỉ của Bố. Rồi thì ông bà nội và ông hiệu trưởng được gọi đến trạm dân quân. Rồi Bố bị phạt ở nhà và bị chế giễu ở trường. Có một bài báo về Bố trên tờ báo của trường. Ông hiệu trưởng và ông bà nội đều nghĩ rằng Bố là đứa duy nhất nằm trên đường sắt để chận xe mỗi ngày. Bố rất muốn nói với họ rằng Misa Goocbunôp, Kôlia Stêpanôp, Kôxchia Fêđôtôp và anh em nhà Xikoocxki đều đã chận xe. Nhưng mà Bố đã không mách lẻo khai chúng ra.
Lũ trẻ không để cho chuyện ấy qua đi thầm lặng. Nhưng điều tệ nhất là cả con trai lẫn con gái đều chế giễu Bố, bởi vì Bố là người duy nhất bị chộp. Ngay cả bạn Misa của Bố cũng nói:
- Nếu cậu không biết làm một cái gì đó, thì đừng có đâm đầu vào!
Sau đó không ai nằm trên đường sắt nữa. Bố sung sướng vì lúc bấy giờ Bố đã bị chộp, và xe chưa bao giờ cán phải ai. Và đấy thực là một điều kỳ lạ.
|
|