|
24 - Bố viết hai bài tập làm văn
Khi còn bé, Bố có một người bạn tên là Vaxia Xêrêđin. Vaxia sống cạnh nhà Bố. Cả hai thường đi học và về nhà cùng với nhau. Và cùng ngồi cạnh nhau ở trường. Vaxia có thể làm toán nhanh hơn bất cứ ai trong lớp. Và cậu ta giúp Bố. Bố giúp Vaxia học thuộc lòng những bài thơ và viết bài tập làm văn. Cả hai rất hài lòng về nhau, và khi đánh lộn, họ cũng chỉ thích đánh lẫn nhau thôi- không đánh ai khác.
Một hôm cô giáo nói rằng bài làm ngày mai sẽ là một bài luận, đầu đề là: “Tôi đã nghỉ hè như thế nào?”
- Tớ chả biết viết gì cả. – Vaxia nói với Bố.
- Cậu nghỉ hè ở đâu? – Bố hỏi.
- Tớ ở vùng quê. – Vaxia nói.
- Vậy thì hãy viết về vùng quê đi!
- Tớ sẽ viết gì?
- Cậu đã làm gì?
- Chẳng có gì đặc biệt. Tớ đi bơi, bắt cá và lêu lổng trong rừng.
- Cậu sẽ viết về những thứ đó. – Bố nói.
Thoắt một cái, bài luận của Vaxia đã xong. Cậu ta đưa cho Bố xem. Đây là những gì mà cậu đã viết:
TÔI ĐÃ NGHỈ HÈ NHƯ THẾ NÀO?
Tôi đã nghỉ hè với bà tôi ở vùng quê.
Tôi đi bơi, bắt cá và đi với những cậu bé vào rừng.
Mùa hè ở vùng quê thật là thích.
V. Xêrêđin
- Đấy chẳng phải là một bài tập làm văn, - Bố nói. – Hãy viết về bà cậu, về hình dáng, điều bà nói, cái bà làm, những bài ca mà bà hát.
- Bà tớ không hát. Bà kể chuyện thôi. – Vaxia nói.
- Vậy thì hãy viết về những câu chuyện… Hãy viết về những cậu trai, về con sông, về những khu rừng.
- Tớ không biết phải viết như thế nào, - Vaxia nói. – Cậu nghĩ sao, nếu tớ kể cho cậu và cậu viết ra?
Và Vaxia kể hết cho Bố nghe về những cậu trai, về con sông và những khu rừng. Bố viết một bài dài. Bố gắng hết sức. Bài tập làm văn thật tốt. Vaxia rất hài lòng.
- Tớ sẽ chép lại. – Cậu ta nói. – Và trong khi đó, cậu sẽ bắt đầu viết bài tập làm văn của chính cậu đi. Trễ rồi!
Khi Vaxia về, Bố ngồi xuống viết bài tâp làm văn của mình, nhưng thật khó khăn. Bố cũng đã sống qua mùa hè ở vùng quê. Bố cũng đã ở trong rừng và đi bơi trên sông. Nhưng Bố đã viết hết chuyện đó trong bài tập làm văn của Vaxia rồi. Ý nghĩ duy nhất của Bố bây giờ là phải viết một bài khác với bài của Vaxia. Nếu không, cô giáo sẽ đoán là có chuyện gì không ổn. Từ lúc ấy, Bố không quan tâm là bài của mình hay hay là dở nữa. Bố đã viết một bài tập làm văn hoàn toàn không giống với bài của Vaxia. Thực ra, như cô giáo nói, nó chả giống cái gì cả.
Khi cô giáo trả vở cho học sinh, cô nói:
- Đây là những bài tập làm văn của các em. Bài của Vaxia hay nhất. Cô sẽ đọc to cho các em nghe.
Và cô đọc bài tập làm văn thứ nhất của Bố, bài mà Bố đã viết cho Vaxia.
- Tốt lắm, Vaxia! – cô giáo nói. – Em đã làm một bài văn hay tuyệt! Thật lôi cuốn, viết tốt và không có lỗi. Em có một người bà tuyệt vời và những người bạn tuyệt diệu.
Rồi, không hiểu sao, cô nhìn Bố. Mặt Vaxia đỏ bừng. Cậu không thích được ngợi khen về cái mà cậu không làm ra. Rồi cô giáo nói:
- Và bây giờ cô sẽ đọc bài tập làm văn kém nhất. Rồi cô đọc bài mà Bố đã viết lần thứ hai. Bây giờ Bố đỏ mặt, Bố không thích bị rầy la vì một điều không phải lỗi của mình và Bố thấy xấu hổ.
Khi đọc xong bài của Bố, cô nói:
- Cô hy vọng lần sau em sẽ làm tốt hơn. Và Vaxia sẽ không thụt lùi. Rõ chưa?
- Dạ rõ! – Bố rụt rè nói.
- Rõ chưa, hở Vaxia? – cô giáo hỏi.
- Dạ rõ ạ! – Vaxia cũng nói nhỏ nhẹ.
Cả hai ngồi cạnh nhau, má đỏ bừng mà không đứa bạn nào hiểu được. Bố và Vaxia không nói gì về điều “bí mật” ấy. Nhưng từ hôm ấy, Bố tự mình làm toán. Còn Vaxia bắt đầu viết bài tập làm văn mà không nhờ Bố giúp. Lúc đầu Bố làm toán sai nhiều và những bài tập làm văn của Vaxia không tốt lắm. Dần dần cả hai đều tiến bộ và bắt đầu nhận biết rằng nếu ta không tự mình làm lấy những sự việc thì ta sẽ không bao giờ học được điều gì. Nhưng cả hai cũng vẫn ngồi chung bàn nhiều năm sau nữa.
|
|