Love Telling thichduthu nhắn với Thiếu Nhi Công Giáo: Mến chúc các em có một năm mới tràn đầy ơn Chúa, ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo với ông bà, ba mẹ.bethichconlua nhắn với Thiếu Nhi TCVN: bé chúc các bé trong gia đình TCVN nhà mình một năm mới tràn đầy niềm vui và tràn đầy hồng ân của Chúa..bethichconlua nhắn với Thiếu nhi TCVN: Chúc các em thiếu nhi một mùa hè ấm áp yêu thương bên gia đình, người thân và cộng đoàn nhé......Xin Chúa ban nhiều ơn lành cho tất cả... Amen.phale nhắn với con ong nhỏ: nhớ con ong nhỏ nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên.bethichconlua nhắn với DDTNCGVN: bé xin kính mời 12 giờ trưa Việt Nam, cả nhà cùng vào tham dự giờ kinh mỗi ngày trên DDTNCG này nhé ...Xin Chúa thương hiện diện và chúc lành. Amenbethichconlua nhắn với Các bé TCVN: Chúc các bé nhà mình luôn tràn đầy ơn ChúaNhật Minh nhắn với DDTNCG: Chúc mừng Giáng Sinhphale nhắn với F.X Nhatdong: Chúc mừng bổn mạng F.X Nhatdong! Chúc người tông đồ nhỏ mãi là tông đồ nhiệt thành! Ước mong em mãi yêu DĐTCVN và cùng chung tay xây dựng nhà nhỏ.DonRac nhắn với Diễn đàn TNCG: Đã khắc phục xung đột Mod và lỗi khung soan thảo dạng Trù Phú - ACE có thể đăng bài như bên Diễn đàn TCVNphale nhắn với tất cả mọi người: chúc toàn thể Thành Viên và Khách viếng thăm một Mùa Giáng Sinh An Lành – Thánh Đức – Tràn đầy Hồng Ân

kết quả từ 1 tới 38 trên 38

Ðề tài: Khi Bố còn thơ

Threaded View

  1. #30
    gấu trúc's Avatar

    Tham gia ngày: Jun 2009
    Tên Thánh: Nữ
    Bài gởi: 74
    Cảm ơn
    80
    Được cảm ơn 324 lần trong 69 bài viết

    Default

    25 - Bố nói chuyện với nhà thơ Maiacôpxki

    Khi còn bé, có một lần Bố nói chuyện với Maiacôpxki, hay đúng hơn, Maiacôpxki đã nói chuyện với Bố. Câu chuyện xảy ra như thế này:

    Bố đã viết một bài thơ nhan đề “Người thợ mỏ” và đưa cho cô giáo xem. Cô đọc xong và nói:

    - Trường ta không ai làm thơ. Vì thế, cô sẽ đưa bài thơ của em vào báo trường. Em làm thơ được là tốt lắm. Nhưng em chớ vội nghĩ rằng mình là Puskin, nhé!

    Và Bố đã hứa, Bố sẽ không nghĩ mình là Puskin.

    Bài thơ xuất hiện trên báo trường. Bởi vì tất cả học sinh đều đọc tờ báo ấy, chúng phát hiện ra rằng có một cậu bé học lớp ba làm thơ. Các cô, thầy giáo ngợi khen Bố. Những đứa con trai trêu: “Cậu ta là một nhà thơ mà không biết đấy!” Tất cả những cô gái lớn tuổi hơn đều yêu cầu Bố viết một đôi dòng vào tập lưu niệm của họ. Và “chủ bút” tờ báo trường nói:

    - Cậu nên gởi thơ đến cho mỗi số báo tường, nếu không, cậu sẽ ân hận đấy!

    Và cậu ta lắc lư quả đấm dưới mũi Bố.

    Khi Bố lớn lên, Bố nhận biết rằng có một chủ bút như thế là điều mơ ước của một nhà thơ. Nhưng vào thuở đó Bố chỉ thấy sợ. “Chủ bút” là một cậu trai to con ở lớp bảy và quả đấm của cậu ta đủ lớn để làm cho bất cứ ai phải sợ. Vì thế mà từ đó mỗi số báo đều có một bài thơ của Bố. Đôi khi có đến hai bài.

    Bố viết về mọi thứ dưới ánh mặt trời. Có những bài thơ về mùa xuân, mùa đông, mùa thu và mùa hạ. Có một bài thơ về Công xã Pa-ri. Có những bài thơ về những đứa hay bắt nạt, về chuyện quay cóp. Thậm chí có một bài thơ về “Cuộc nổi dậy của Pugachôp”, chuyện về lớp sáu cúp giờ học hóa. Nhan đề xuất phát từ cái tên của thầy giáo dạy hóa, có tên là Pugachôp! Trong thời gian hai năm Bố đã viết khá nhiều thơ. Nhưng Bố không biết chúng hay hay dở. Mọi người ở trường khen ngợi Bố nhưng Bố có cảm tưởng rằng đây không phải là thơ chính phẩm. Và Bố rất muốn biết xem, có bao giờ Bố viết được loại thơ chính phẩm chăng? Ai có thể mang lại câu trả lời cho câu hỏi này? Chỉ có một nhà thơ đúng nghĩa, rõ ràng như thế. Nhà thơ kiệt xuất nhất và nổi tiếng nhất. Tóm lại, đó là Maiacôpxki.

    Bố chọn những bài thơ hay nhất và quyết định trao cho Maiacôpxki xem. Nhưng Bố ngại đi đến chỗ Maiacôpxki, vì Bố còn bé quá. Và Bố quyết định gọi điện thoại. Bố tìm thấy số điện thoại của Maiacôpxki trong một quyển danh bạ điện thoại. Suốt dăm bảy buổi chiều, chọn lúc không có ai ở nhà, Bố trải những bài thơ ra trên bàn, lấy hết can đảm, cầm ống nghe, nói cho nhân viên tổng đài số điện thoại, và… gác máy. Bố sợ quá, không dám nói chuyện với Maiacôpxki.

    Sự việc này tiếp tục cả tuần lễ. Bố rất xấu hổ về chính mình.

    Sau cùng, một chiều chủ nhật khi ông bà nội đi đến rạp hát, Bố lại gọi điện thoại cho Maiacôpxki. Run rẩy vì xúc động, Bố chụp lấy ống nghe. Lần này Bố không cúp điện thoại và nghe thấy một giọng nói vang vang như sấm, một giọng nói mà Bố còn nhớ suốt đời. Giọng nói chiều hôm ấy rất giận dữ và hỏi rất nghiêm khắc:

    - Ai nói đó?

    Bố mất can đảm. Bố ngộp thở và không nói được gì. Giọng nói vang lên:

    - Ai nghịch đó? Có một thằng ngốc nào đó cứ gọi tôi mỗi đêm. Chỉ gọi mà chả nói gì cả. Vâng, nói một cái gì đi! Hát cho tôi nghe đi, em bé!

    Nhưng Bố quá sợ, đến nỗi Bố nói không ra lời. Bố đã bỏ mất khoảnh khắc khi mà Bố đã có thể xin lỗi, nói lời chào, giải thích một điều gì đó. Thế mà, Bố chỉ lắng nghe trong sững sờ, im lặng. Đấy chính là điều Bố đã làm.

    - Chào nhé! Cứ đợi mà xem, tôi sẽ chộp được chú bé cho coi! Cứ gọi nữa đi, rồi sẽ biết!

    Và Maiacôpxki đặt mạnh ống nghe xuống. Bố không bao giờ gọi điện cho nhà thơ nữa. Bố không bao giờ thấy ông và nghe lời ông nói nữa. Bố chưa bao giờ nói với ai về điều đã xảy ra, vì đã nhiều năm, chỉ có hai người biết về cuộc nói chuyện ấy. Bố và Maiacôpxki. Rồi chỉ còn mình Bố biết về nó. Nhưng Bố không bao giờ quên cuộc đàm thoại này với Maiacôpxki. Và bây giờ thì các bạn cũng đã biết nữa.

    Chữ ký của gấu trúc
    "Con muốn ngắm nhìn thế giới bằng đôi mắt đầy ắp yêu thương!"

  2. Có 5 người cám ơn gấu trúc vì bài viết này:


Quuyền Hạn Của Bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài
  •  

Diễn Đàn Thiếu Nhi Công Giáo Việt Nam - Email: ddtncg@gmail.com