Ông thấy mình ở trên Thiên đường, được tận mắt chứng kiến một cuộc hội ngộ của các thiên thần nhỏ. Mỗi thiên thần nhỏ, trong bộ áo choàng màu trắng, cầm trên tay một ngọn nến được đốt cháy, diễu hành thành hàng và ông thấy họ cứ đi tới đi tới, dường như là vô tận. Ông chăm chú vào một thiên thần nhỏ khi thấy ngọn nến trên tay cô ấy không sáng. Rồi ông kinh ngạc nhận ra đó chính là đứa con gái nhỏ của ông. Vội vã đi về phía cô bé, trong khi đám rước vẫn tiếp tục đi tới, ông đã ôm được con gái trong tay, vuốt ve thân hình mỏng mảnh của cô bé và hỏi: "Tại sao vậy, con gái yêu, tại sao ngọn nến của con lại không sáng?". "Thưa cha, chúng thường xuyên được châm lại lửa, nhưng rồi lại bị nước mắt của cha dập tắt".

Người cha tỉnh giấc. Nhưng ông nhớ như in những gì đã diễn ra trong giấc mơ, và ông hiểu ông cần làm gì. Từ giờ phút đó, ông không còn là một kẻ ẩn dật nữa. Ông hòa mình trong cuộc sống giữa mọi người một cách vui vẻ, bên những người bạn xưa và những người họ hàng thân thích. Ông không muốn ánh lửa ngọn nến trên tay đứa con gái yêu thương của mình - một thiên thần bé nhỏ nơi Thiên đường - lại bị tắt vì nước mắt của ông nữa.
Biết bao lần, vì người lớn ... mà trẻ em bị dập tắt ước vọng, dập tắt niềm vui, và cả tuổi thơ ................

Hãy bước chân ra, vùng đứng lên... cho tuổi thơ mãi tươi sáng .. .sáng tươi....