|
116. Vì sao khi sắp chết, người tông đồ run sợ?
Nếu người tông đồ biết sống đời nội tâm, họ chắn chắn sẽ tránh được những sai phạm đáng tiếc. Chỉ khi nào phế bỏ đời sống nội tâm, họ mới sa xuống hố trụy lạc mà thôi.
Linh mục Lallement đã tìm hiểu lý do phát sinh những tấn thảm kịch của người tông đồ khi nói:
- “Có một số tông đồ hình như không biết hoạt động vì Chúa, họ chỉ biết tìm mình, hễ làm việc chi là họ tìm tư lợi hơn là vinh danh Thiên Chúa, vì vậy, hoạt động của họ đã diễn ra trong sự pha trộn hai đời sống thiên nhiên và siêu nhiên. Nhưng khi tử thần xuất hiện, họ mới mở mắt ra, biết mình đã lạc đường sai hướng và bắt đầu run sợ vì thấy mình sắp sửa phải điệu đến trước Toà án chí công của Thiên Chúa.”X. Hồn Tông Đồ)
117. Trong Thánh Kinh, chúng ta thấy tội lỗi có mặt khắp nơi
Trong thời ông Noê, tội lỗi của loài người quá làm mất lòng Chúa. Chúa cho lụt hồng thủy tiêu diệt. Lúc đó, chỉ có tám người được cứu thoát vì không rơi vào sa đọa chung.
Trong thời ông Abraham, cả hai thành Xôđôma và Gômôra đông đúc nhưng không tìm ra được mười người lành thánh, vì thế, cơn thịnh nộ của Chúa nổi lên, và hai thành nầy phải bị tiêu diệt.
Trong sa mạc, mặc dầu được Thiên Chúa đặc biệt nâng đỡ bảo vệ, mặc dầu được Ngài ban cho muôn vàn ân huệ, Dân Riêng của Chúa vẫn phạm nhiều tội lỗi, đến đổi Chúa phải than rằng: “Trong bốn mươi năm trường, Ta đã chán dòng giống ấy.”
118. Thà mắc bệnh phung hủi hơn là phạm một tội trọng
Ở đời nầy, một trong những điều đáng ghê tởm nhất, là bệnh phung hủi.
Người mắc bệnh phung hủi là kẻ sống cũng như chết. Mình mẩy họ đầy máu mủ hôi thối. Họ dần dần mất tay mất chân. Lỗ mũi của họ cũng bị đục khoét thành một lỗ sâu. Lỗ miệng của họ dần dần biến thành một lỗ hổng to lớn. Đôi mắt của họ dần dần biến thành hai lỗ to sâu hoắm. Hai lỗ tai của họ cũng dần dần biến mất.
Ôi thật là gớm ghiếc, ghê tởm!
Thế mà, một ngày kia, khi đi dạo chơi với một quan cận thần thân tín, tình cờ gặp một người phung hủi giữa đường, vua thánh Lu-y cất tiếng hỏi:
- “Nầy khanh, khanh ưng gì? Ưng phạm tội trọng làm mất lòng Chúa hay là ưng mắc bệnh phung hủi?”
Quan cận thần nầy không suy nghĩ gì, đáp lại ngay:
- “Tâu bệ hạ, hạ thần thà phạm ba mươi tội trọng còn hơn là phải mắc bệnh phung hủi gớm ghiếc đó.”
Vua thánh Lu-y liền quở trách ông quan nầy rằng:
- “Khanh nói gì như một người điên vậy. Đối với trẩm, trẩm thà mắc bệnh phung hủi ba mươi lần, còn hơn là phạm một tội trọng làm mất lòng Chúa. Khanh nên nhớ rằng đối với linh hồn chúng ta, tội lỗi là bệnh nặng nề và ghê tởm hơn bệnh phung hủi đối với phần xác muôn ngàn lần.”
119. Tôi không sợ bệnh phung hủi, tôi chỉ sợ tội.
Trong vòng bốn tháng, thánh nữ Françoise de Chantal tự tay săn sóc một bệnh nhân phung hủi nghèo.
Người ta can ngăn thánh nữ vì sợ thánh nữ lây bệnh phung. Thánh nữ xác tín trả lời:
- “Tôi không sợ bệnh phung, tôi chỉ sợ tội.”
120. Thật tình ăn năn trở về với Chúa
Sau khi phạm tội, nếu ta thật tình ăn năn trở về với Chúa, ta sẽ được Chúa thứ tha.
Thật tình ăn năn tội mình đã phạm, là có lòng chê ghét tội lỗi và cương quyết chừa bỏ tội lỗi.
Kẻ ăn năn tội mình đã phạm, rồi sau đó phạm lại một cách dễ dàng, không chịu cố gắng sửa mình cho tốt hơn, không cương quyết xa lánh tội lỗi, kẻ đó chưa có lòng ăn năn tội thật.
Thánh Ixiđôrô dạy: “Ta giả hình, ta không ăn năn tội cho thật, nếu ta tiếp tục làm điều xấu mà ta đã hối tiếc.”
Thánh Bênađô dạy: “Kẻ thật tình trở về với Chúa, là kẻ biết dứt bỏ lòng mình khỏi những điều trần gian tội lỗi chóng qua nầy.”
Gương của kẻ đã phạm tội rất nặng, làm mất lòng Chúa rất nhiều, nhưng đã có lòng ăn năn tội thật, là vua Đavít.
Vua Đavít không tìm cách bàu chữa tội mình đã phạm: “Con nhận biết tội mình, và lỗi lầm con hiện ra luôn trước mắt. Con đã phạm tội đến Chúa, con đã làm điều ác trước thiên nhan Ngài.”
Vua Đavít hết lòng trông cậy vào lượng từ bi hải hà của Chúa: “Lạy Chúa, xin thương xót con theo lượng từ bi của Chúa, xin xóa sạch tội con theo lòng nhân từ bao la của Chúa.”
Vua Đavít thành thật ăn năn thống hối bên trong: “Chúa không thích gì lễ vật con dâng lên Chúa, lễ vật toàn thiêu, Chúa cũng chẳng màng; lễ dâng lên Chúa, phải là tâm hồn thống hối ăn năn, chính tâm hồn thống hối ăn năn nầy là điều Chúa muốn”.
Vua Đavít không những cầu xin Chúa tha tội cho mình, mà còn cầu xin Chúa cho mình được nên trong sạch, được nên thánh hơn, được nên mạnh mẽ hơn: “Lạy Chúa, xin tạo cho con một tấm lòng trong sạch, xin ban cho con một thần trí vững vàng.”
|
|