Tôi đã phục sinh lại nụ cườiTôi cần cứu rỗi lấy riêng tôiQua bao đau khổ, bao ngang tráiMột nụ cười tươi hứa với đời!Một nụ cười bỗng nở trên môiNghĩ lại làm chi chuyện pha phôiTim tôi nay hết sầu băng giáThần dược bơm vào trong óc tôi!Tôi thấy thân tôi giữa cuộc đờiNhư mảng lục bình bị cuốn trôiQua ghềnh, qua thác, qua dòng chảyĐôi lúc phong ba, bão ngập trời!Dù sao tôi cũng đã phục sinhVẫn cứ yêu thương, hứa với mìnhTôi sẽ chu toàn lời ước hẹnĐem gieo nguồn sáng chốn u minh!8-1978Nhà Văn Xuân Vũ TRẦN ĐÌNH NGỌC
