Thôi thì đành chấp nhận sự thật. vì những gì không thuộc về mình cho dù mình có đâm đầu chết vì nó thì sẽ như thế thôi.Em không cần phải xin lỗi gì trong chuyện này. Lỗi tại tôi, tôi đã mang gánh nặng vào người tôi sẽ chịu. Lẽ ra tôi nên cám ơn Em đã cho tôi những bài học quý đầu đời về một câu chuyện yêu đơn phương. nhờ đó mà tôi có thể lớn hơn,Tôi không biết bây giờ tôi đang ở thực tại hay là đang mơ. Nhiều lúc tôi mong có một giấc ngủ mãi mãi, để quên em đi. Nhưng không thể được.Yêu càng nhiều thì đau khổ sẽ đến càng nhiều như thế. Tình đến rồi tình sẽ đi. Và một mối tình khác sẽ đến ... Cảm giác yêu đơn phương đến với tôi thật sớm, với cái tuổi 13 non nớt, lẽ ra độ tuổi này tôi phải hồn nhiên vui tươi. Tuổi ăn tuổi học. nhưng tại sao điều ấy lại mất trong tôi.
Tại sao khi đó, tôi không nghĩ đến rằng : " Xung quanh mình, có những người rất yêu thương mình, quan tâm đến mình tại sao mình không nghĩ tới.Sau cơn mưa rồi trời lại sáng. Một ngày mới lại bắt đầu với bao nhiêu niềm vui của cuộc đời.
thay đổi nội dung bởi: AugustineTuanBao, 27-12-2010 lúc 06:43 PM