21/01

Đến với Người, ở với Người


Thứ Sáu Tuần thứ 2 Thường Niên

Lời Chúa:
Mc 3, 13-19

13Rồi Người lên núi và gọi đến với Người những kẻ Người muốn. Và các ông đến với Người. 14Người lập Nhóm Mười Hai, để các ông ở với Người và để Người sai các ông đi rao giảng, 15với quyền trừ quỷ. 16Người lập Nhóm Mười Hai và đặt tên cho ông Simôn là Phêrô, 17rồi có ông Giacôbê con ông Dêbêđê, và ông Gioan em ông Giacôbê Người đặt tên cho hai ông là Bôanêghê, nghĩa là con của thiên lôi, 18rồi đến các ông Anrê, Philípphê, Batôlômêô, Mátthêu, Tôma, Giacôbê con ông Anphê, Tađêô, Simôn thuộc nhóm Quá Khích, 19và Giuđa Ítcariốt là chính kẻ nộp Người.



Suy niệm:
Thông thường ở xã hội Do Thái, người môn đệ đi tầm sư học đạo. Còn Thầy Giêsu lại đi “gọi” học trò. Thầy muốn lập một nhóm học trò ruột, hết sức gần gũi với mình. Những người Thầy muốn, Thầy đã gọi họ lại. Và họ đã đáp lời mà đến với vị Thầy đang ở trên núi. Như thế sáng kiến thì bắt nguồn từ Thầy, còn đáp lại là điều con người cần thực hiện.
Thầy Giêsu muốn lập một nhóm mười hai môn đệ. Có thể vì Thầy nhớ đến mười hai chi tộc Ítraen ngày xưa. Mục đích của nhóm Mười Hai này là ở với Thầy và được Thầy sai đi. Ở với là chuyện ưu tiên, và cũng là chuyện dễ bị xao lãng. Ở với là có tương quan thân thiết và thường xuyên với Thầy. Ở với là chia sẻ cuộc sống ăn ở, đói no, thành công, thất bại. Khi ở với Thầy Giêsu, người môn đệ hiểu Thầy sâu xa và gắn bó với Thầy. Khi các môn đệ đến với và ở với Thầy Giêsu, họ như được tách ra khỏi đám đông. Sau này, khi tìm người thay thế Giuđa phản bội, Phêrô đòi đó phải là người đã sống với Thầy Giêsu ngay từ đầu (Cv 1, 22).
Ở với nằm trong định nghĩa về người môn đệ của Thầy Giêsu. Nhưng đó không phải là điểm dừng. Ở lại với Chúa là để được sai đến với con người. Được tách ra khỏi đám đông chính là để được sai đến với đám đông, trong tư cách của người đã được mắt thấy tai nghe Thầy Giêsu. Người môn đệ được sai sẽ được phép làm những việc y hệt như Thầy: rao giảng Tin Mừng và trừ quỷ nhằm phục vụ cho con người. Chẳng những họ làm việc như Thầy, họ còn làm việc của Thầy và với Thầy. Không ở với thì cũng chẳng được sai đi, và cũng không đủ sức để được sai. Nhưng ở với là để có ngày được sai đi, mà sai đi thì vẫn luôn ở với.
Kitô hữu là người được gọi, để ở với Chúa Giêsu và được ngài sai đi. Cuộc sống xao động hôm nay có vẻ làm ta quên ở với Chúa và rơi vào tình trạng nghiện việc. Chính vì thế công việc ta làm không đem lại hiệu quả thực sự và lâu bền. Hãy ở với Giêsu mỗi ngày 15 phút, bạn sẽ thấy mọi sự thay đổi.
Khi bị bao vây bởi muôn tiếng ồn ào, xin cho con tìm được những phút giây thinh lặng. Khi bị rã rời vì trăm công ngàn việc, xin cho con quý chuộng những lúc được an nghỉ trước nhan Chúa. Khi bị xao động bởi những bận tâm và âu lo, xin cho con biết thanh thản ngồi dưới chân Chúa để nghe lời Người. Khi bị kéo ghì bởi đam mê dục vọng, xin cho con thoát được lên cao nhờ mang đôi cánh thần kỳ của sự cầu nguyện. Lạy Chúa, ước gì tinh thần cầu nguyện thấm nhuần vào cả đời con. Nhờ cầu nguyện, xin cho con gặp được con người thật của con và khuôn mặt thật của Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ


Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu! Theo lẽ thường của mọi tình yêu, luôn đòi hỏi sự gần gũi, sự hiện diện thể lý. Diện đối diện với một nghiã cử cụ thể. Vì vậy, sự hiện diện của Chúa với chúng con qua Bí tích Thánh thể như nói lên tình yêu thương tuyệt vời mà Chúa đã dành cho chúng con.
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, năm xưa Chúa đã dùng tình yêu để xoa dịu nỗi bất hạnh của tha nhân. Xin cho chúng con biết hoạ lại tình yêu của Chúa cho anh em của mình.
Xin ban cho chúng con trái tim của Chúa, để chúng con luôn nhạy cảm trước nhu cầu của tha nhân.
Xin ban cho chúng con tấm lòng của Chúa để chúng con yêu thương phục vụ mọi người. Sống bao dung. Sống độ lượng. Sống vâng phục để ý Chúa được nên trọn. Lấy nhân nghiã làm nền tảng để cư xử tốt với mọi người. Chọn sống thanh bần mà hòa mình với tha nhân. Xem chữ tín như mối dây liên kết với đồng loại.
Xin ban cho chúng con đôi tay của Chúa để chúng con xoa dịu những đau thương khốn cùng của anh em. Vực dậy những tâm hồn đang ngã qụy trước những thất bại, đắng cay. Xin cho đôi tay chúng con luôn rộng mở để thi ân cho kẻ cơ hàn.
Xin ban cho chúng con đôi chân của Chúa để chúng con ra khỏi chính mình mà đến với tha nhân. Xin cho mỗi nhịp bước của chúng con luôn khắc ghi dấu ấn tình yêu của Chúa trong lòng mọi người. Xin giúp chúng con đừng bao giờ chùn bước trước gian nguy thử thách. Một lòng tín trung bước theo Chúa cho đến cùng.
Lạy Chúa, Chúa là tình yêu. Xin cho chúng con biết dùng tình yêu làm biểu tượng cho cuộc sống của mình. Xin cho chúng con biết sống và yêu như Chúa đã sống để yêu thương chúng con. Amen
Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền


________________________________________________


Chiếc Khăn Tay Vấy Mực

Ruskin là một nghệ sĩ, phê bình nghệ thuật kiêm xã hội học người Anh sống vào cuối thế kỷ 19.
Một hôm, có một người đàn bà quý phái mang đến cho ông xem một chiếc khăn tay đắt tiền đã bị vấy mực. Bà ta xuýt xoa tiếc rẻ vì chiếc khăn tay đã hoàn toàn mất giá trị của nó.
Ruskin không nói gì, ông chỉ xin cho ông mượn chiếc khăn tay trong một ngày. Ngày hôm sau, ông trao lại chiếc khăn tay cho người đàn bà mà cũng không nói một lời nào. Nhưng khi trải chiếc khăn tay ra, người đàn bà hết sức ngạc nhiên, bởi vì từ một vết mực trong góc của chiếc khăn, nhà nghệ sĩ đã biến thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Chiếc khăn tay có vấy mực tưởng đã bị vứt đi, nay đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật để đời.
Những người có niềm tin vào cuộc sống không bao giờ bỏ cuộc trước những thất bại. Họ luôn biết biến những thất bại ấy thành khởi đầu của một thành công vĩ đại hơn.
Người có niềm tin vào Thiên Chúa cũng luôn nhìn vào thất bại, rủi ro, đau khổ trong cuộc sống như cơ may của một ân phúc cao cả và dồi dào hơn.
Dạo tháng 6 năm 1990, mục sư Anh giáo Michael Lapsley, người Zimbabwe bên Phi Châu, vì là mục sư Tuyên úy của tổ chức Quốc đại Châu Phi bao gồm các lực lượng tranh đấu cho quyền lợi của người da đen Nam Phi, đã bị quân khủng bố đặt chất nổ khiến ông bị cụt hai tay, mù một mắt và hỏng lỗ tai. Trong một tuyên ngôn công bố sau đó, ông đã viết như sau: "Họ đã lấy mất đôi tay của tôi. Nhưng tôi không buồn, bởi vì tôi không dùng đến võ khí để cần phải có đôi tay. Họ đã lấy mất một phần đôi mắt của tôi và thính giác của tôi, nhưng tôi vẫn còn có thể dâng hiến lời nói để tiếp tục rao giảng một cách xác tín và mạnh mẽ hơn".
Người ta vẫn thường nói: Yêu là chết trong lòng một ít. Tình yêu đích thực luôn luôn đòi hỏi hy sinh, mất mát. Nhưng chỉ có đôi mắt tình yêu mới nhận ra giá trị của những mất mát ấy.
Qua cái chết trên thập giá như một tiêu hao hoàn toàn, Chúa Giêsu đã bày tỏ Tình Yêu của Thiên Chúa cho nhân loại, ánh sáng của Tình Yêu đã chiếu sáng qua sự mất mát ấy. Qua những hao mòn trong từng ngày của cuộc sống Mẹ Maria, Tình Yêu của Thiên Chúa cũng được tiếp tục bày tỏ. Có cái chết độc ác, tức tưởi của Chúa Giêsu trên thập giá, thì cũng có cái chết âm thầm từng ngày của Mẹ Maria. Ngày nay, tình Yêu của Thiên Chúa cũng cần có những mất mát, hao mòn khác của người Kitô để được tiếp tục bày tỏ cho con người, bởi vì sứ mệnh của người Kitô chính là bổ túc cho những gì còn thiếu sót trong cuộc tử nạn của Ðức Kitô.
Trích sách Lẽ Sống