Chị Maria_huong ơi! (tôi không biết tên thật của chị và tôi cũng không biết năm nay chị đã bao nhiêu?)
Đọc xong những lời tâm tình của chị với Người, tự dưng tôi cảm thấy mình... cũng là người có lỗi!
Thật vậy, tôi cũng có một gia đình hơn hai mươi năm qua. Suốt từ bấy đến nay không biết bao nhiêu lần tôi đã làm cho người bạn đời của mình phải u sầu, buồn phiền... cho dù tôi không đến nỗi nào, không biết ăn nhậu chơi bời, chỉ có nỗi đam mê là coi phim và ngồi máy vi tính, đôi khi cũng hay... làm biếng việc nhà...
Đọc những lời của chị, như thốt ra tận đáy con tim chắc hẳn rất nhiều xót xa của chị, tôi có cảm giác như đây cũng là lời của mẹ hai đứa nhỏ đã từng hơn một lần đến trước Người để chia sẻ với Người trong những nỗi niềm mà tôi đã vô tình hay cố ý mang đến cho cô ấy...
Cám ơn chị, cám ơn chị thật nhiều!
Những điều chị nói lên như một lần kéo tôi phải nhìn lại mình!
Không biết hoàn cảnh của chị ra sao, chị phải chịu đựng như thế nào... nhưng tôi xin chia sẻ với chị từ tận đáy lòng mình, từ tình nghĩa của một người cũng gọi Chúa là Cha như chị, với ước mong chị hãy cố gắng thêm nữa, thập giá Chúa trao ban như để chúng ta hãy gánh bớt nỗi khổ nhục của Người và tôi tin chắc rằng : Người sẽ không bao giờ bỏ quên chị, bỏ quên con cái của Người!
Cúi xin Thiên Chúa là nguồn Tình Yêu và Tha Thứ, xin Người hãy đoái trông đến một phận người đang đau đớn kêu xin! Con xin Người hãy nhậm lời cầu khẩn của chúng con!