|
23/01
Theo Đức Giêsu
Lm. Inhaxiô Trần Ngà
Chúa Nhật thứ 3 Thường Niên
Lời Chúa:
Mt 4,12-23
13Rồi Người bỏ Nadarét, đến ở Caphácnaum, một thành ven biển hồ Galilê, thuộc địa hạt Dơvulun và Náptali, 14để ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia nói: 15Này đất Dơvulun, và đất Náptali, hỡi con đường ven biển, và vùng tả ngạn sông Giođan, hỡi Galilê, miền đất của dân ngoại! 16Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi. 17Từ lúc đó, Đức Giêsu bắt đầu rao giảng và nói rằng: "Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần." 18Người đang đi dọc theo biển hồ Galilê, thì thấy hai anh em kia, là ông Simôn, cũng gọi là Phêrô, và người anh là ông Anrê, đang quăng chài xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. 19Người bảo các ông: "Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá." 20Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người. 21Đi một quãng nữa, Người thấy hai anh em khác con ông Dêbêđê, là ông Giacôbê và người em là ông Gioan. Hai ông này đang cùng với cha là ông Dêbêđê vá lưới ở trong thuyền. Người gọi các ông. 22Lập tức, các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người. 23Thế rồi Đức Giêsu đi khắp miền Galilê, giảng dạy trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa hết mọi kẻ bệnh hoạn tật nguyền trong dân.
Suy niệm:
Vào một buổi sáng đẹp trời trên biển hồ Galilê, đang khi Simon và Anrê đang quăng chài dưới biển thì Chúa Giêsu tiến lại. Người giơ tay vẫy chào và cất tiếng gọi mời: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá!”
Lời Chúa có sức cuốn hút nhiệm mầu. Thế là hai anh em bỏ thuyền bỏ lưới theo Thầy Giêsu.
Đi một quãng nữa, Chúa Giêsu gặp hai anh em khác con ông Dêbêđê, là ông Giacôbê và người em là Gioan. Hai ông này đang cùng với cha là ông Dêbêđê vá lưới ở trong thuyền. Chúa Giêsu lại cất tiếng mời gọi, lập tức các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Chúa Giêsu (Mt 4, 18-22)
Thế là bốn bạn chài quê mùa xứ Galilê bỗng nhiên trở thành những môn đệ đầu tiên của Thầy Giêsu, được gọi lên đường chinh phục thế giới.
Khi bắt đầu rao giảng về Nước Trời, Chúa Giêsu cần tuyển chọn một số môn đệ nòng cốt để nối gót Người rao giảng Tin Mừng, để tiếp tay với Người trong công cuộc xây dựng Hội Thánh trên khắp năm Châu.
Đây là công việc rất hệ trọng nên cần phải tuyển lựa người có năng lực phù hợp để đảm đương gánh vác.
Trong các thành phần dân chúng thời đó, đáng chú ý nhất là các Tư tế ở đền thờ Giêrusalem. Họ là những người ngày đêm ứng trực trong đền thờ để lo việc thờ phượng tế lễ Thiên Chúa. Xem ra họ là những ứng viên sáng giá nhất cho công cuộc loan báo Tin Mừng và xây dựng Hội Thánh. Thế nhưng Chúa Giêsu đã không chọn bất cứ ai trong số các vị ấy.
Kế đó, các Kinh sư là những người nghiên cứu chuyên sâu về Luật và giải thích Luật cặn kẽ cho toàn dân. Có ai thích hợp hơn họ trong việc giảng giải Tin Mừng? Thế mà Chúa Giêsu cũng không chọn ai trong số các vị nầy làm sứ giả truyền rao sứ điệp của Người.
Thành phần thứ ba cũng sáng giá là các người Pharisêu. Họ là những người hết sức nhiệt thành với tôn giáo và là những người tận hiến cho Luật. Họ có đủ tư cách để lãnh đạo người khác. Thế mà Chúa Giêsu cũng không chọn bất cứ người Pharisêu nào làm môn đệ chính thức.
Ngay cả những người có vai vế trong xã hội, những người giàu sang quyền quý cũng không được Chúa gọi mời.
Thế rồi Chúa lại chọn bốn ngư phủ là Simon, Anrê, Gioan, Giacôbê làm môn đệ đầu tiên đang khi những ông này đang kéo lưới, đang vá lưới trong thuyền.
Tại sao Chúa Giêsu lại trao cho các ngư phủ đảm nhận những cương vị hết sức hệ trọng này?
Phải chăng tiêu chí đầu tiên của Chúa Giêsu khi tuyển chọn môn đồ và những người kế vị mình trong sứ mạng cao cả và đầy gian truân là phải dạn dày sương gió, là không ngại khó, sẵn sàng đối đầu với bão tố cuồng phong?
Các ngư phủ là những người có đủ những tố chất như thế trong máu thịt mình. Họ từng trải qua những đêm đen giữa sóng gió trùng khơi, không sợ đói, không sợ rét, bất chấp bão tố cuồng phong, không nao núng khi phải chơi vơi giữa ba đào sóng gió. Nói chung, họ không quản ngại khó khăn và nghịch cảnh để đạt cho bằng được mục tiêu của mình… Thế nên họ được Chúa Giêsu tuyển chọn trước hết.
Nếu không có những con người dạn dày sương gió như thánh Phanxicô Xaviê vượt đại dương đi đến với các dân tộc xa lạ trên lục địa châu Á mênh mông; không có những người xâm mình mạo hiểm như các nhà thừa sai Châu Âu đến rao giảng Tin Mừng tại Việt Nam trong thời kỳ cấm cách và bắt bớ… thì làm gì có hạt giống đức tin triển nở dồi dào trên các vùng đất Á Châu cũng như tại Việt Nam!
Và hôm nay, Giáo Hội Việt Nam đang khựng lại trên con đường truyền giáo, số lượng những người theo Chúa không tăng trong suốt nhiều thập kỷ qua, cũng chỉ vì thiếu những con người dạn dày sương gió bất chấp nguy khó để loan báo Tin Mừng.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Giáo Hội Việt Nam cũng như Hội Thánh Chúa trên khắp hoàn cầu đang cần những con người nhiệt thành, mạo hiểm, cần đến những người dám lìa bỏ bờ bến an toàn để dấn bước ra khơi.
Xin cho ngọn lửa của Chúa Thánh Linh trong ngày lễ Ngũ Tuần tiếp tục cháy lên trong lòng các môn đệ Chúa để cho Tin Vui và hồng ân cứu độ của Chúa được loan báo cho hết mọi người. Amen
http://tgpsaigon.net
__________________________________________
Chúa Giêsu Ði Xem Bóng Ðá
Một linh mục Aán Ðộ chuyên về huấn luyện tu đức là cha Anthony de Mello đã tưởng tượng ra một câu chuyện như sau: Chúa Giêsu than phiền là Ngài chưa được một lần tham dự một trận túc cầu. Chúng tôi bèn đưa Ngài đi xem một trận đấu rất gay go giữa một đội Tin Lành và một đội Công Giáo. Ðội Công Giáo làm bàn trước một không. Chúa Giêsu vỗ tay hoan hô và tung cả mũ lên trời. Vài phút sau, đội Tin Lành lại làm bàn. Lần này Chúa Giêsu cũng vỗ tay reo hò và tung mũ lên trời.
Một khán giả ngồi bên cạnh lấy làm khó chịu về thái độ của Chúa Giêsu. Oâng ta lấy tay đập lên vai Ngài rồi hỏi: "Ê ông bạn, ông bạn ủng hộ bên nào vậy?". Xem chừng như vẫn còn bị khích động bởi trận đấu, Chúa Giêsu trả lời: "Tôi hả? Tôi không ủng hộ bên nào cả. Tôi đến đây là chỉ để thưởng thức trận đấu thôi". Người khán giả khó chịu về thái độ của Chúa Giêsu, nay lại càng bực bội hơn. Oâng quay sang người bên cạnh và nói nhỏ: "Hắn là một tên vô thần".
Trên đường trở về nhà, chúng tôi chất vấn Chúa Giêsu về tình hình tôn giáo trên thế giới. Chúng tôi nói với Ngài: "Thưa Chúa, những con người có tôn giáo thật là buồn cười. Họ tưởng rằng Chúa Giêsu chỉ đứng riêng về phía họ và nghịch lại với những người thuộc tôn giáo khác".
Chúa Giêsu gật đầu tỏ vẻ ưng ý. Ngài nói: "Ðó là lý do tại sao ta không ủng hộ tôn giáo mà chỉ ủng hộ con người. Con người quan trọng hơn tôn giáo. Con người trọng hơn ngày Sabbat. Chúng con nên biết là chính những người có tôn giáo đã treo Ta lên thập giá".
Câu chuyện tưởng tượng trên đây cho chúng ta thấy rằng một trong những vết thương lớn nhất của nhân loại trải qua mọi thời đại: đó là thái độ bất khoan dung đưa đến những cuộc chiến tranh tôn giáo. Con người ai cũng bị cám dỗ nhân danh Thượng Ðế, thần minh và hệ tư tưởng của mình để triệt hạ, để loại trừ, để bách hại người khác. Kỳ thực, có tôn giáo nào mà không dạy sự khoan dung, lòng nhân từ đối với mọi người?
Chúa Giêsu đến để mạc khải cho chúng ta một Thiên Chúa là Cha của mọi người. Ngài là Ðấng làm cho mặt trời mọc lên cho người lành cũng như kẻ dữ. Ngài yêu thương những kẻ nhận biết và yêu mến Ngài cũng như những kẻ chối bỏ và thù ghét Ngài. Ngài muốn chúng ta yêu thương nhau như anh em cùng một gia đình. Thiên Chúa mà Chúa Giêsu mạc khải cho chúng ta là Ðấng mà người ta cũng sẽ chối bỏ nếu người ta khước từ chính anh em đồng loại của mình. Thiên Chúa mà Chúa Giêsu mạc khải là Ðấng mà người ta cũng sẽ xúc phạm nếu xúc phạm đến con người.
Trích sách Lẽ Sống |
|