Anh gặp em trong một tin nhắn muộn
Lúc thức giấc mới biết là của em Bình minh đến, trong nắng vàng tuyệt đẹp Anh vô tư như én gọi xuân về. Rồi từ đó mọi chuyện cứ êm trôi Như chim kia ngày ngày rong ruổi Đùa giỡn nhau những tháng ngày thơ ngây. Thế mà hôm nay Anh không hiểu vì sao em lại hỏi Đến bao giờ anh sẽ ra đi Có chăng em đang bước đi một mình Để đời còn đọng lại tiếng đơn côi
Vì giờ anh cũng đang suy nghĩ
Và... Anh đang muốn trả lời cho câu hỏi Mà em đã thuở nào ngỏ với anh Nhưng anh nào biết gì để nói Vì cuộc đời đâu dễ thế em ơi. Anh ra đi, ở lại chốn quê này Thì âu là cũng số đời đưa đẩy Chứ thân anh lấy đâu ra quyền quyết định Để một mai ân hận suốt đời sao? Biết là em lắm lúc quan tâm nhiều Nhưng thế đâu đã gọi là yêu nhỉ Dẫu có là nhớ tủi hờn giận nhau. Ngày mai có đi, cũng chỉ là lý tưởng Anh đã từng ấp ủ suốt tháng năm Giờ đây anh muốn nó là thực tại Của kiếp người sống ở chốn nhân gian Sao cho nó là điều thay kì diệu Với ước vọng của trái tim mong manh Gắn kết cùng Đấng đem tình yêu đến Cho nhân loại hiểu được thế nào yêu. Dẫu có đi, anh cũng luôn nghĩ tới Người con gái bé bỏng thuở ta quen Mà mong em cũng hoàn thành tâm nguyện Để có thêm một ngôi sao nhỏ bầu trời. Dẫu có đi, anh cũng luôn cầu nguyện Cho người anh vẫn gọi là thương Để tương quan giữa đôi ta là một Trong hiệp nhất là Thánh Tử Từ Nhân. Cố lên em, ngày mai trời sẽ sáng Và em là hạt pha lê sáng trong Chiếu dõi bao tâm hồn cô độc Như thuở nào đã chiếu sáng tâm hồn anh.