Bà già cầm trái bầu. Nhấc lên. Đặt xuống. Lại nhấc lên. Miệng lẩm bẩm : “Chắc là nó thích ăn lắm.” Đưa tiền. Chị hàng rau hô to : - Tiền “âm phủ” mà bác! Bà già nhét tiền lại vào túi : - Lúc nãy, chắc họ thối lại... Biết bà đã lẫn, chị biếu bà trái bầu. Bà xách tới xe con trai. Hắn nhìn một lúc rồi chạy tới hỏi chị : - Có phải bà lấy cắp? - Không! Hắn đưa trả chị 5.000đ vì sĩ diện. Chị cầm. Bà già ngồi lên xa, đưa trái bầu vào tay hắn. Hắn giật lấy rồi quẳng ra xa. Quả bầu lăn long lóc...
Trần Thị Hoàng Yến
TƯỞNG CHỪNG ĐƠN GIẢN
Nó thu dọn mớ sách cũ. Nhà chật, nó ngẫm nghĩ rồi quyết định bán ve chai. Chợt ba nó bước vào. Ngó chồng sách vở nằm trong gánh ve chai, ông sững người, vội xin lỗi người mua rồi gom hết tất cả vào nhà. Nhìn nó, ông trầm ngâm : - Ba muốn con giữ lại. Vì mỗi lần giở ra xem, ba như thấy lại cảnh ngày xưa ba cầm tay tập cho con viết từng con chữ một... Nó nhìn ba nó sững sờ. Không quá lớn lao nhưng đây chính là người cha vĩ đại trong lòng nó!
Trần Trung Phi
CHIẾC ĐÈN LỒNG NĂM XƯA
Thấy anh vót tre định làm lồng đèn, vợ liền bảo : “Em hứa mua cho con chiếc lồng đén bằng điện rồi. Anh làm chi mất công, nó không chơi đâu! Cái nẹp tre đâm sượt qua làm tay anh chảy máu. Anh nhớ ngày xưa, khi mùa trung thu đến, ba anh vẫn thích tự tay làm chiếc lồng đèn nhỏ cho con và anh đã thích thú biết bao. Anh lại mày mò bên đống nan tre. Anh muốn làm cho mình một chiếc lồng đèn như ngày xưa. Chiếc lồng đèn in dầu tuổi thơ anh bên cạnh người cha già yêu dấu.
Lam Khê
NHÀ DỘT
Đó là cảnh nhà tôi mỗi khi có mưa. Thau lớn, thau nhỏ chen nhau như thể ngóng chờ từng giọt nước rơi xuống. Thế rồi năm này sang năm khác, tôi vẫn chưa sửa được nhà bởi lẽ đồng tiền ít ỏi cứ mãi xoay vòng theo những đứa con. Năm nay đứa này cần tiền cất nhà ở riêng, năm sau đứa kia cần ít vốn. Rồi qua năm vụ mùa theo nhau, nhà tôi tiếp tục nước ngập lên nền. Đêm nằm nghe tiếng mối mọt lẫn mưa rơi dột xuống mái nhà mục nát. Tôi căng đầu nghĩ ngợi đến... Bó tay!
Ong Thị Kim
NGHẸN NGÀO...
Lần đầu tiên trong đời nó đi làm thêm. Nhẩm tính trước số tiền lương sẽ được lĩnh, nó hãnh diện lắm với bạn bè. Ghi sẵn ra giấy những thứ muốn mua sắm, áo đầm mới, lắc tay mới, thỏi son môi... nó đắc chí vô cùng. Rồi đột nhiên công ty của gia đình phá sản, nhà rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Ngày lĩnh lương, nó đưa hết cho mẹ mà nước mắt lưng tròng, không phải vì tiếc cái đầm mới mà vì đôi mắt mẹ trũng sâu. Nó nghẹn ngào : “Mẹ ơi, con xin lỗi...”