Thiên Chúa đặt nó vào đôi tay chị trong một ngày hè ấm áp. Cả người chị rung lên một xúc cảm lạ lẫm khi nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh của nó. Đó là một món quà vô cùng đặc biệt mà Thiên Chúa đã tin tưởng trao cho chị. Một món quà mà rồi vào một ngày nào đó sẽ thuộc về thế giới này. Trước khi đến ngày ấy, Ngài bảo rằng chị sẽ là người bảo vệ, chở che cho nó. Người phụ nữ trẻ đáp rằng chị đã hiểu được điều ấy và cung kính mang về nhà, quyết tâm sẽ xứng đáng với niềm tin tưởng mà Thiên Chúa đã dành cho chị. Đầu tiên, chị không rời mắt khỏi nó, bảo vệ nó khỏi những điều mà chị cho là có thể gây tổn hại ; chị dõi theo với tâm trạng bòn chồn không yên mỗi khi nó bước ra khỏi chiếc kén ấm êm mà chị đã âu yếm đặt nó vào. Nhưng rồi, người phụ nữ đã bắt đầu nhận ra rằng chị không thể che chở nó mãi trong đời. Nó cần phải học cách đấu tranh với những gai góc của cuộc đời để lớn lên vững vàng. Và thế là bằng sự quan tâm sâu sắc của mình, chị cho nó thêm khoảng trống… đủ để nó tự mình lớn lên một cách tự nhiên và thoải mái. Một ngày nọ, chị nhận ra rằng món quà của chị đã thay đổi thật nhiều. Nó không còn dáng vẻ yếu đuối, mỏng manh nữa. Giờ đây, nó đã lớn mạnh và vững chãi, như thể đang chứa đựng một sức mạnh bên trong. Theo thời gian, chị chứng kiến thấy món quà đã trở nên mạnh mẽ và cứng cáp hơn. Từ sâu thẳm trái tim, chị biết rằng thời gian được bên cạnh món quà của mình chẳng còn bao lâu nữa. Cái ngày không thể tránh khỏi ấy cũng đến khi Thiên Chúa trở lại để mang món quà đi và đặt nó vào thế giới. Người phụ nữ cảm thấy một nỗi buồn thẳm sâu bởi chị sẽ còn nhớ mãi sự hiện diện của nó trong đời. Với lòng biết ơn chân thành, chị cảm tạ Thiên Chúa đã cho chị đặc quyền được trông nom món quà quý giá trong suốt chừng ấy năm. Vươn thẳng đôi vai, chị ngẩng cao đầu tự hào, biết rằng thực sự nó là một món quà rất đặc biệt. Món quà ấy sẽ hòa nhập với vẻ đẹp và tinh hoa của thế giới chung quanh mình. Và thế là Người Mẹ đã để cho Con của mình bước vào đời.
Vào một buổi chiều thứ bảy đầy nắng ở thành phố Oklahoma, tôi cùng một người bạn và hai đứa con của anh đến một câu lạc bộ giải trí. Bạn tôi tiến đến quầy vé và hỏi : - Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi 4 vé. Người bán vé trả lời : - 3 đôla một vé cho người lớn và trẻ em trên 6 tuổi. Trẻ em từ 6 tuổi trở xuống được vào cửa miễn phí. Các cậu bé này bao nhiêu tuổi? - Đứa lớn 7 tuổi và đứa nhỏ lên 4. – bạn tôi trả lời, – Như vậy tôi phải trả cho ông 9 đôla tất cả. Người đàn ông ngạc nhiên nhìn bạn tôi và nói : - Lẽ ra ông đã tiết kiệm cho mình được 3 đôla. Ông có thể nói rằng đứa lớn chỉ mới 6 tuổi, tôi làm sao mà biết được sự khác biệt đó chứ! Bạn tôi từ tốn đáp lại : - Dĩ nhiên, tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không thể biết được. Nhưng bọn trẻ thì biết đấy. Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đôla!
Patricia Fripp
-------------------------------------
Lòng trung thực là chương đầu tiên của cuốn sách trí tuệ.
Tôi ngồi lặng người trên chiếc ghế cũ, cọt kẹt trong thính phòng, chiếc máy quay phim vẫn còn đang rè rè trên vai, và tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt lăn dài trên mi. Cô con gái 6 tuổi của tôi đang ở trên sân khấu, bình tĩnh, tự tin, tập trung và cất tiếng hát từ chính trái tim mình. Tôi cảm thấy lo lắng, bồn chồn, xúc động, cố kìm nén những giọt nước mắt cứ chực tuôn trào. “Hãy thử lắng nghe xem, bạn có nghe được những âm thanh của nhịp đập con tim ở thế giới chung quanh không?” – cô bé cất tiếng hát. Gương mặt xinh xắn ấy ngước về phía ánh đèn, khuôn mặt tròn thân thương và quen thuộc, khác xa với khuôn mặt gầy guộc của tôi. Đôi mắt cô bé nhìn về phía khán giả với tất cả niềm tin… Cô bé biết rằng mọi người đều yêu mến mình. Cả đôi mắt ấy cũng không giống tôi chút nào. “Phía trên thung lũng, cả phía dưới đồng bằng, ở khắp nơi trên thế giới, tiếng nhịp đập con tim là như nhau.” Gương mặt người mẹ ruột của bé chợt hướng về tôi từ phía sân khấu. Đôi mắt của một người phụ nữ trẻ đã từng nhìn vào mắt tôi một cách tin tưởng, giờ lại đang nhìn xuống khán giả. Con gái tôi đã thừa hưởng đôi mắt đó từ người mẹ ruột của mình… một đôi mắt hơi xếch lên phía đuôi, và đôi má nhỏ phúng phính trắng hồng mà tôi không thể ngừng đặt lên đó những nụ hôn yêu thương. “Dù da trắng hay đen, dù đỏ au hay rám nắng, đó chính là con tim của gia đình nhân loại… oh oh… con tim vẫn đập mãi… đập mãi…” – cô bé kết thúc bài biểu diễn của mình. Khán giả vỡ òa lên, tôi cũng vậy. Sau đó, tiếng vỗ tay nổi lên giòn giã, và họ đồng bật đứng dậy như để bày tỏ cho Melanie biết rằng họ thích bài hát này. Cô bé mỉm cười… Cô đã biết điều đó. Và tôi bật khóc. Tôi cảm thấy mình thật sự may mắn khi được là mẹ của bé… Cô bé đã mang đến cho tôi quá nhiều niềm vui sướng, đến mức trái tim tôi căng lên vì hạnh phúc. Trái tim của gia đình nhân loại… trái tim của lòng dũng cảm đã chỉ đường cho ta khi lạc lối… trái tim làm cho những người xa lạ trở nên gắn bó với nhau hơn… đó là trái tim mà mẹ ruột của Melanie đã chỉ cho tôi. Cô bé nghe được tiếng mẹ mình từ sâu thẳm trái tim. Trái tim dũng cảm ấy là của một cô gái 16 tuổi, chấp nhận sinh ra Melanie vì tình yêu vô điều kiện của mình. Một người phụ nữ đã nghĩ rằng có thể mang lại cho con mình điều mà không ai có thể làm được… một cuộc sống tốt hơn của mình. Hai chúng tôi như cùng chung nhịp đập con tim khi tôi ôm chầm lấy Melanie và xúc động khen cô bé đã biểu diễn thật xuất sắc như thế nào. Cô bé lắc lắc cánh tay tôi và ngước lên hỏi : - Sao mẹ lại khóc? Tôi trả lời cô bé : - Vì mẹ rất tự hào về con, hôm nay con đã biểu diễn rất tuyệt vời! Tôi cảm thấy mình đã chạm đến những sợi dây tình cảm yêu thương, tôi ôm chặt cô bé vào lòng không chỉ bằng đôi tay vững chắc và tình yêu thương của mình mà còn gửi vào đó tất cả tình yêu thương vô tận của người mẹ ruột – người phụ nữ xinh đẹp và can đảm đã sinh ra đứa con gái bé bỏng của tôi và đã tin cậy chọn tôi để gửi gắm đứa con của mình. Tôi đang có tình yêu của cả hai người… Tình yêu của người mẹ ruột với lòng can đảm dám sẻ chia, và tình yêu của người mẹ nuôi mà đôi tay trống vắng đã được lấp đầy bằng tình thương yêu… và trái tim chúng tôi đã có chung một nhịp đập…
Cô giáo dạy lớp Một Debbie Moon đang thảo luận với các em học sinh về bức tranh vẽ một gia đình. Trong tranh, một cậu bé có màu tóc khác hẳn với màu tóc của các thành viên còn lại trong gia đình. Một học sinh nhận xét cậu bé đó là con nuôi và cô bé Jocelynn Jay lên tiếng phát biểu : - Mình biết rất rõ về con nuôi vì mình cũng là con nuôi mà. - Thế con nuôi có nghĩa là gì? – một học sinh khác hỏi. - Con nuôi có nghĩa là thay vì bạn được sinh ra từ trong bụng mẹ, thì bạn được nuôi dưỡng và lớn lên từ trái tim của mẹ. – Jocelynn kiêu hãnh trả lời.
Khi con 4 tuổi : Cha là người có thể làm bất cứ điều gì. 5 tuổi : Cha là người biết tất cả mọi thứ. 6 tuổi : Cha tôi thông minh hơn cha bạn. 8 tuổi : Cha không hẳn biết chính xác tất cả mọi thứ. 10 tuổi : Thời thơ ấu của cha, mọi thứ chắc là khác bây giờ. 12 tuổi : Ồ, đương nhiên, cha chẳng biết gì về điều đó cả. Cha không còn nhớ về thời thơ ấu nữa. 14 tuổi : Đừng có để tâm tới cha tôi làm gì. Ông ấy thật lạc hậu! 21 tuổi : Cha tôi ư? Ôi trời, ông ấy không theo kịp thời đại đâu. 25 tuổi : Cha có biết chút chút về điều đó, vì ông đã trải qua nó rồi. 30 tuổi : Có lẽ chúng ta nên hỏi xem cha nghĩ gì về chuyện này. Dẫu sao, ông cũng có nhiều kinh nghiệm. 35 tuổi : Tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì mà không hỏi qua ý kiến của cha. 40 tuổi : Tôi tự hỏi làm thế nào mà cha lại xoay xở được việc ấy nhỉ. Cha quả thật thông minh và đầy kinh nghiệm. 50 tuổi : Tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để được gặp cha ngay lúc này, để tôi có thể chuyện trò với ông. Thật tệ, tôi đã không đánh giá cao sự thông minh của cha. Lẽ ra, tôi đã có thể học hỏi được rất nhiều từ cha.
Ann Landers
----------------------------------
Dù là thiên đường thì cũng chẳng là gì nếu như nơi đó không có chỗ cho trái tim ngự trị.
Tại một thị trấn nhỏ ở Tây Ban Nha, có một người đàn ông tên Jorge vừa cãi vã dữ dội với cậu con trai Paco của mình. Ngày hôm sau, ông phát hiện giường của Paco trống không – cậu bé đã bỏ nhà ra đi. Vượt qua cảm giác ăn năn, hối hận về những điều đã xảy đến, Jorge nhìn lại mình và nhận ra rằng, với ông, cậu con trai quan trọng hơn tất cả. Với mong muốn bắt đầu lại, Jorge đến một cửa hiệu nổi tiếng ở trung tâm thị trấn và dán một tấm giấy lớn có dòng chữ : “Paco, con hãy trở về nhà, Bố yêu con. Hãy gặp bố ở đây vào sáng ngày mai, con nhé!” Sáng hôm sau, khi Jorge đến cửa hiệu, thì không chỉ có một, mà đến 7 cậu bé cùng tên Paco bỏ nhà ra đi đã đứng đợi ở đấy. Tất cả đều đáp trả lại tiếng gọi yêu thương, với hy vọng rằng đó là lời nhắn gửi mà cha mình gọi trở về nhà với vòng tay rộng mở.
Nếu tôi được một lần nuôi dạy lại con mình, Ngón tay tôi sẽ nhẹ nhàng theo từng nét vẽ, hơn là dùng để la mắng răn đe. Tôi sẽ không quá khắt khe mà dốc lòng yêu thương kết nối, Sẽ rời mắt khỏi nhịp tích tắc đồng hồ mệt mỏi để ngắm nhìn thế giới vô biên, Sẽ cùng con dạo bước rong chơi, vui thú thả diều giữa bầu trời gió lộng, Sẽ cùng con thoải mái đùa vui, mà không cần nặng nề quan trọng, Sẽ trải mình trên mênh mông đồng rộng, ngắm sao trời lấp lánh đêm đêm, Sẽ vòng tay âu yếm hôn con nhiều hơn nữa, thay vì khóa ghì nắm chặt bàn tay con. Tôi sẽ sống kiên định hơn thay vì mãi cứng rắn, Trước tiên tôi sẽ học cách tôn trọng bản thân mình, Rồi tôi sẽ nói với con ít hơn về tình yêu quyền lực, Mà sẽ nói nhiều hơn về sức mạnh của tình yêu.
Diane Loomans
--------------------------------------
Hai di sản duy nhất trường tồn mà chúng ta có thể dành cho con cái : Đó chính là cội nguồn và đôi cánh.