|
Cũng đã có lần đức tin mình rơi vào tình cảnh như bạn vậy, nhưng khác bạn ở chỗ: không phải vì ông cha mà mình thất tin, mình thất tin là vì duyên cớ khác. Chuyện là mình xin Chúa một điều, nhưng xin mãi mà chẳng được, ngược lại cứ toàn gặp chuyện không vui, ngay đến cây hoa mình trồng trước nhà cũng rũ lá mà chết khiến mình thất vọng vô cùng. Điều đó làm cho mình nghĩ: nhỡ Chúa không hiện hữu, hay là Chúa không thương mình. Và lòng tin mình bị lung lay thê thảm, tinh thần thất vọng đến như tối mù. Nhưng từ sâu trong tiềm thức, mình vẫn nghĩ: có Chúa. Và cũng như bạn bây giờ, mình cũng lo lắng một ngày kia mình sẽ mất niềm tin. Nhưng quả là Chúa chẳng bỏ ai bao giờ, nhất là những kẻ đã đặt niềm tin nơi Người. Trong một sự kiện nhỏ nhặt nhất, Chúa cũng có thể đánh động khiến ta tỉnh ngộ. Lần ấy, sáng ngày Chúa nhật, nằm không ở nhà, không biết làm gì, mình lấy điện thoại ra định chơi game. Chơi lát cũng chán, chuyển qua nằm nghe nhạc. Mở playlist Thánh ca lên nghe như thói quen. Nghe đến bài "Bỏ Ngài con biết theo ai", ban đầu cũng không để ý gì. Nhưng bỗng khi đến đoạn "Ngàn đời con vẫn tin luôn, Ngài trung tín rất mực từ nhân… hằng đưa lối dẫn theo đường ngay, đường ngay dạy bảo con đi, giữ gìn con trong chân lý Ngài…" mình bắt đầu để tâm nghe. Mình bị xúc động mạnh mẽ như có một ai đó đang đánh mạnh vào tâm lý mình. Mình ngước nhìn lên bàn thờ và nước mắt tuôn dâng. Mình bị "xô ngã" (theo cách nói "Phaolô ngã ngựa") mạnh bởi lời "giữ gìn con trong chân lý Ngài". Mình suy nghĩ nhiều về lời ấy và nước mắt tuôn rơi không ngớt. Rõ ràng là một lời Chúa phán với mình để trả lời cho những tiếng than trách của mình với Người. Mình hối hận ăn năn vì đã trách Chúa một cách hết sức gay gắt và kinh khủng như vậy. Chúa thương ta lắm, Người chẳng muốn ta đi trệch vào một con đường hư hỏng nào cả, nên Người mới vội cho mình nghe một lời của Người để mà kéo mình về. Quả là lời quyền năng, chỉ một lời trong một bài hát mà mình như đã thuộc nằm lòng từ thuở nào, lại có thể đánh động và khiến mình quay lại cách hết sức thống thiết như vậy. Dù trong giây phút ăn năn ấy cũng có chút xao động về sự nghi ngờ và thất vọng, nhưng nó cũng khiến mình đổi mới được phần nào. Giờ đây, mình cố bước đi trước mặt Chúa và đặt mình trước mặt Người, tâm hồn như vừa được làm hoà với Cha sau một cuộc cãi cọ hết sức cam go.
Trước nay mình vẫn nghĩ: giữ đạo là đạo Chúa chứ không phải đạo ông cha, nên dù ông cha nào có làm gì thì cũng là chuyện của ổng, không phải Chúa làm, nên không được trách Chúa. Dù có đôi lúc phải thất vọng thê lương vì nhà thờ, nhưng một tâm trí biết suy xét sẽ không "giận cá chém thớt".
Cứ nhớ: Chúa là Mục Tử nhân lành. Chiên dù hư dù lì, thích đi hoang hơn ở đàn, làm cực lòng Mục Tử nhiều phen, Mục Tử nhân lành cũng vẫn thương yêu chăm sóc và kiên nhẫn lo lắng hết tình cho đến khi không thể lo được nữa mới thôi. Ta hư đi, Chúa cũng đau đớn lắm chứ không phải không, cho nên cứ tin tưởng một điều là: Chúa sẽ tìm cách cứu ta, chỉ cần ta chịu cộng tác. Satan hằng ám hại, còn Chúa hằng chở che, và ơn Chúa thì đủ cho ta.
Hy vọng Chúa sẽ sớm kéo bạn về bằng một cách trong Thượng Trí khôn ngoan của Người. Đừng lo, bạn rất quý giá với Chúa, vì chính Người đã phải đổ máu ra để chuộc bạn về.
|
|