Quả thật chính mình cũng ko hiểu mình nữa, chán nãn quá nên học hành cũng chẳng vô và cảm thấy mình bất lực quá mức trước cái thế giới hữu hình này, ko biết phải sống sao nữa, nhiều lúc mình nghĩ mắc chi phải suy nghĩ cho nhọc óc, tối tối đi chơi và la cà nhậu nhẹt như mấy thằng trong xóm vẫn hay vì cuộc đời của bọn nó vẫn vui đó thôi, trong đầu đôi lúc vẫn nghi ngờ Chúa là ko biết có Chúa thật hay ko, mặc dầu với đức tin và con tim lẫn khối óc vẫn tin là có một Thiên Chúa tình yêu, Ngài ko xa lạ với chúng ta, Ngài rất gần gũi và Ngài đã đến chia sẻ với chúng ta trong thân phận làm người. Tại sao những ý nghĩ đó lại đeo đuổi mình thế ko biết, các bạn cùng tuổi có ai suy nghĩ điên rồ như mình ko?
- Thuở tuổi em, anh cũng có những suy nghĩ điên rồ tương tự như thế. Đừng lo lắng nhiều. Rồi sẽ qua hết thôi. Khi học bài nếu, ngán môn Toán thì chuyển sang học môn Văn, ngán môn Lý thì chuyển sang môn Sử... Cứ thế, cứ thế... Cố gắng lấy các con điểm kiểm tra thật cao. Điều đó giúp mình vui hơn nhiều, lãng quên mọi thứ sầu muộn. Cầu nguyện liên lỉ, phó dâng mọi trăn trở trong ngày cho Chúa. Đi chơi hay nhậu với mấy thằng bạn trong xóm thì vui ấy. Nhưng nên thi thoảng thôi. Chứ liên tục thì không còn đủ rượu và mồi. Lại nữa, "thêm nối giáo cho giặc, làm cớ cho người khác vấp phạm." Cần xác tín : Anh em là muối men cho đời là ánh sáng cho trần gian. Niềm tin đang lung lay. Trong lúc này, hơn bao giờ hết, em mau chạy đến với Ngài để Ngài nâng đỡ và bổ sức cho. Vài lời gởi đến em. Tết vui đến mô rồi?
Chúc em những ngày Xuân sắp tới vui như những ngày Xuân đã qua! Amen.