  |
|
Xin ACE hãy Search kỹ để tìm cho mình câu trả lời nhanh và chính xác
(Xin gõ tiếng Việt có dấu)
|
|
Xin ACE hãy Search kỹ để tìm cho mình câu trả lời nhanh và chính xác
(Xin gõ tiếng Việt có dấu) |
-
 |
 |
 |
|
|
Dạ, em chào chị... Chị kimthuytung kính mến..., có lẽ đây là lần đầu tiên em nhận được sự đồng cảm của một người mà trước giờ em chưa hề quen biết... tạ ơn Chúa!
Hai tiếng Má ơi... là hai tiếng em gọi khi em đã hơn hai tuổi và... im lặng từ đó?!? Em đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần lời chia sẻ của chị dành cho em... và em cũng không ngại nói với chị là em đã...rơi nước mắt, nói đúng hơn là em đã khóc... những giọt nước mắt đã giúp em xua tan đi nỗi đau ỉ ả trong tâm hồn em, em cảm ơn chị nhiều lắm! Chị ơi, cuộc sống vốn dĩ là như thế, xã hội luôn có những điều mà khi họ có đầy đủ hơn người khác thì họ không hề biết gìn giữ, trân trọng... trong khi đó, bên cạnh họ có biềt bao người luôn khao khát chỉ mong một phần nhỏ bé thôi mà vẫn không được... Chị đoán không sai, đã hơn hai mươi sáu năm qua... một khoảng thời gian tưởng chừng như mới hôm qua thôi, nhưng không ngờ đã làm cho em cay nghiệt hơn mỗi khi ai đó gọi tiếng Mẹ ơi... mỗi khi ai đó nhắc về mẹ... hát về mẹ... ca ngợi tình mẹ và em còn ganh với chúng bạn khi có mẹ bên cạnh... em đã phải lặng người đi để chôn vùi cái nỗi căm hờn ấy... chua xót và đau đớn đến tột cùng... và rồi cũng trong khoảng thời gian ấy, em cũng phải nhận ra và đối diện với thực tế... vì điều ấy sẽ không bao giờ thay đổi...!!! Chính điều này em và chị có chung một điểm đó là sự " nhạy cảm ", chính sự nhạy cảm này em luôn tự nhủ hãy tha thứ và tha thứ tất cả... để rồi vui sống với những ngày tháng đang đến với mình... từng ngày... từng ngày trong cuộc sống, thế thôi!
Vậy mà... nỗi đau ấy lại một lần khơi dậy khi em phải đối diện với những nỗi đau của những đứa trẻ chưa kịp chào đời thì lại bị những bà mẹ nhẫn tâm phá bỏ những giọt máu của mình và những đứa trẻ bị bỏ rơi chưa kịp mở mắt nhìn mẹ một lần... đau lắm, tội lắm chị ạ... nhưng rồi, em lại cảm thương cho những bà mẹ như chị luôn khao khát đến cháy bổng mong một ngày con mình sẽ gọi hai tiếng thiêng liêng ấy... Em như muốn điên lên chị ạ! Tại sao lại trớ trêu đến thế chứ ??? Rồi sẽ còn những nỗi đau nào con người phải gánh lấy đây? Tại sao và tại sao... những câu hỏi ấy vẫn luôn hiện diện trong tâm trí em... ước gì... và ước gì...!
....
Rồi mọi điều cũng sẽ qua... nỗi đau ấy vẫn tồn tại và nỗi khao khát vẫn cháy bổng trong tiềm thức của mỗi con người... mong một ngày phép màu sẽ đến, mong một ngày... phải không chị?
Chúng ta hãy cầu nguyện cho nhận thức của từng con người, của từng Gia Đình, của tửng xã hội, của từng đất nước trong thế giới ngày nay sẽ không còn những thảm cảnh này diễn ra nữa và cuộc sống tươi sáng lên bởi những ngọn nến sẽ được thắp lên làm ấm áp tình yêu thương con người, nơi đó sẽ xua tan mọi đau khổ, ghen ghét, vị kỷ,... xen vào đó là tiếng cười hạnh phúc... hãy cùng em cầu nguyện nhé chị... em tin và sẽ tin có một ngày như thế!
Một lần nữa em rất chân thành cám ơn chị đã đến với em và chia sẻ với em trong cuộc sống này... quí lắm chị ạ! và... cũng không quên cám ơn cô Lít đã giúp cho con và chị kimthuytung có dịp nói lên nỗi lòng của mỗi người... cảm ơn TCVN - một Gia Đình hạnh phúc âm thầm trong tim người Kitô giáo... Nguyện xin Chúa trả công bội hậu cho tất cả mọi người...Amen! |
|
|
|
 |
-
Có 12 người cám ơn Peter Nguyễn vì bài này:
Anelan , forget_me_not, KẺ DU MỤC, kimthuytung, littlewave, luongaptech , Masafot, mimosa_jolly, nenhongnho , NVN, Rosa_Huong
Quyền hạn của bạn
- Bạn không được gửi bài mới
- Bạn không được gửi bài trả lời
- Bạn không được gửi kèm file
- Bạn không được sửa bài
Quy Định Diễn Đàn