Tại một nơi không quá xa trung tâm thành phố Nha Trang, cuộc sống bí ẩn như một khúc kinh cầu trên núi vắng. Nhưng ở đây đẹp! Rất đẹp!
Ở đây là một vườn hoa bé bé! Một vườn ngập tràn những bông hoa vải với rất nhiều sắc màu và rõ ràng ở một nơi triền núi đẹp như vậy, vườn hoa này thật lộng lẫy và duyên dáng...
Và cạnh mỗi bông hoa là một con số.
Hoặc những cái tên dường như không thuộc về nguyên tắc của cuộc sống bình thường.
Và ở đây mọi thứ dị thường nhưng giản đơn đều góp lại... bằng những bia mộ "vô danh" để xoáy sâu vào tim can của những đấng sinh thành nào đó.
Có những câu chuyện mà người kể có cố bình thản như thể kể chuyện bình minh và hoàng hôn sớm tối nhưng vẫn không giấu được sự chua xót.
Và ở đây... cuộc sống vẫn là một vườn hoa đẹp và đâu đó những linh hồn bé bỏng vẫn chơi trò cút bắt sau những khóm hoa xinh... ta gọi đó là an nhiên.
Có lẽ... cha mẹ sẽ không bao giờ phải xin lỗi con vì con biết có những lý do riêng... và một đứa trẻ thơ ngây không bao giờ cần lời xin lỗi.
Cha mẹ không muốn sinh ra con, với con đó có thể là một niềm hạnh phúc.
Con chấp nhận
làm mong manh hơi nước...
Vội vã tan đi khi chưa kịp chào đời!
Đừng... Đừng khóc, cha ơi, mẹ ơi!
Đừng xin lỗi con, vì mẹ cha không có lỗi
Con có duyên với mẹ, với cha... nhưng con không có phận,
Con chấp nhận!
Mong ngọn gió ngoài kia ru dịu nỗi đau này
Ngân cho ngày một điệp khúc bình yên!
Notes:
- Đây là nghĩa trang dành cho những hài nhi sơ sinh bị mẹ bỏ ngay sau khi sinh trong thùng rác, hay vệ đường.
- Tính đến thời điểm chúng tôi đến nghĩa trang này thì số lượng hài nhi là 30.000.
- Cuộc sống vẫn không hề bình yên ở cái vườn hoa bé bé này. Anh Phước cho biết chính quyền đã nhiều lần đòi dẹp cái nghĩa trang này vì trái pháp luật.
- Nhưng những người đã dẹp đều quay lại để thắp hương vào ban đêm vì một nỗi sợ tâm linh không tên gọi.
xót xa... buồn thảm... ở tận đâu đâu... trong tâm thức... trong con tim chai đá... vẫn còn đó những nỗi đau... những giọt nước mắt... âm thầm... vâng, con đã hiểu... mẹ ơi...! Hãy tha thứ cho nhau... và bắt đầu lại từ hôm nay... !!!...
Có lẽ... cha mẹ sẽ không bao giờ phải xin lỗi con vì con biết có những lý do riêng... và một đứa trẻ thơ ngây không bao giờ cần lời xin lỗi.
Cha mẹ không muốn sinh ra con, với con đó có thể là một niềm hạnh phúc.
Con chấp nhận
làm mong manh hơi nước...
Vội vã tan đi khi chưa kịp chào đời!
Đừng... Đừng khóc, cha ơi, mẹ ơi!
Đừng xin lỗi con, vì mẹ cha không có lỗi
Con có duyên với mẹ, với cha... nhưng con không có phận,
Con chấp nhận!
Mong ngọn gió ngoài kia ru dịu nỗi đau này
Ngân cho ngày một điệp khúc bình yên!
Đau chồng lên nỗi đau chưa hề lành miệng. Nếu con cũng nghĩ những điều này, nếu trong lòng con cũng là những xót xa này? Trái tim con quá bé nhỏ để chịu đựng những chua chát và cay đắng ấy. Trái tim con là trái tim thiên thần, nhưng mẹ hoàn toàn không muốn con mang tình yêu thiên thần_tình yêu chỉ riêng người mang mới nhận đớn đau. Mẹ ước ao trong tim con là những điều trong trẻo nhất, là những yêu thương ngọt lành nhất. Những chua xót và đau thương, xin để mẹ lãnh nhận. Những dày vò, dằn vặt, mẹ cũng sẽ đeo mang cho đến hết cuộc đời. Không phải vì con là đứa con bất hạnh của mẹ mà vì tất cả những đứa trẻ đã vĩnh viễn không được sinh ra trong thương yêu. Mẹ xin mãi mãi lãnh nhận đớn đau cho tất cả những linh hồn bé nhỏ ấy_những người bạn của con mẹ.