Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 11 trên 11

Chủ đề: Đời tôi là những câu chuyện buồn...

Hybrid View

  1. #1
    ailaudu's Avatar

    Tham gia ngày: Oct 2008
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Ho Chi Minh
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 389
    Cám ơn
    316
    Được cám ơn 1,681 lần trong 344 bài viết

    Default

    Xem lại Blog.
    Thấy 1 bài viết, đã lâu rồi...
    Nhưng vẫn còn thấy hay...
    Post lên...
    Vì nó cũng là Câu chuyện buồn trong cuộc đời tôi..

    Đây là một câu chuyện có thật. Nhưng vì tôi không biết tên 2 người bạn đó là gì, hay là biết nhưng không dám nói. Tôi chỉ biết người ta vẫn thường gọi họ là CHÀNG NÀNG....
    Đang ngồi học ở trường, bất chợt đthọai reo. Nàng bắt máy và sau cú đthọai ấy, nàng vẫn không thể tập trung học được... Đầu óc trống rỗng, mênh mang... Tối nay, gia đình nàng lại có cuộc "xung đột nội bộ" như thường khi... Nhưng có lẽ gay gắt hơn thường ngày....
    Nàng nhắn tin cho chàng hỏi rằng nàng có thể về sớm được không và liệu rằng chàng có thể rước nàng được không.
    Không biết chàng nghĩ gì, chỉ nhắn lại 1 từ vỏn vẹn rằng : "Không!" kèm theo 1 khoảng không im lặng....
    Chàng giải thích thêm, nếu nàng về giờ này cũng sẽ chẳng giải quyết được gì có khi còn bị la tại sao lại đi học về sớm. Có chăng là chỉ về sớm trước nửa tiếng thôi.
    Như đã hẹn, đúng 9g tối, chàng chờ nàng ngay trước cổng trường. Phóng như bay về nhà nàng. Chia tay trước cổng, nắm tay nàng, chàng nói : "Liên lạc với anh sớm nhé! Dù thế nào đi nữa, anh vẫn yêu em..." Chàng nhìn theo bóng nàng đến khi khuất hẳn.
    Vừa dắt xe vào nhà, chuông đthọai chàng reo. "Alô, em hả??? Sao rồi em???" Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Bất chợt.... "...Anh...hả? Mẹ...em... hôm nay uống... rượu... Say xỉn rồi nói lảm nhảm.... Ba bỏ đi đâu rồi... Em phải làm gì đây?... Anh... ơi...!" - Lấy hết sức lực cuối cùng của 1 người vừa mới hết bệnh, nàng nói trong cơn tuyệt vọng tột cùng rồi nàng lại khóc. Nước mắt cứ nhỏ giọt trên khuôn mặt non nớt của nàng. Nước mắt thấm cả vào ống nghe đthọai. Thấm ướt sang cả đthọai của chàng... Chàng nghe mằn mặn, đăng đắng... Chàng đau như chính nỗi đau của chàng...
    Và trong đêm hôm đó, không biết bao nhiêu cuộc điện thọai liên lạc nhau. Không biết bao nhiêu lần chàng im lặng để nàng được nói, không biết bao nhiêu lần cả 2 cùng im lặng, rồi không biết bao nhiêu lần nàng khóc, giọt nước mắt cứ tuôn chảy như mưa....Thậm chí không biết bao nhiêu lần chàng đã nạt nộ gắt gỏng với nàng rồi lại xuống giọng năn nỉ, van xin.... Chỉ biết 1 điều, tiền đthọai của cả 2 đang cạn kiệt mà nỗi buồn thì vẫn chưa vơi! Mặc kệ...! Đối với chàng lúc này, tiền bạc đã không còn ý nghĩa gì nữa khi nàng - 1 người quan trọng không kém gđình trong cuộc đời chàng đang rất buồn, đang mất hết niềm tin...
    "Xin lỗi, anh không thể ở bên em lúc này chỉ để lau nước mắt cho em... Anh xin lỗi..." - Đó là điều mà chàng chỉ có thể nói được... Và đó cũng chính là điều mà chàng ân hận nhất trong đêm....
    Rất may là 1 lúc sau mẹ đã ngủ vì đã thấm mệt... Còn ba cũng về tới.... Lúc này, chàng mới thở phào... Và chàng khuyên nàng nên nghỉ sớm...
    Nàng cũng vào phòng, cũng nằm. Nhưng làm sao có thể ngủ khi nỗi đau vẫn còn âm ỉ trong lòng... Nỗi đau quá lớn, quá bất chợt khiến nàng lại suy nghĩ lung tung... Nàng đã nằm đó tức người lớn - tại sao lại không nhường nhịn nhau để xảy ra chuyện lớn như thế này.... Rồi nàng trách chàng, tại sao lại nạt nộ gắt gỏng với nàng khi nàng đang buồn, khi nàng đang muốn đi tìm cha về? Nàng đâu có biết rằng khi nạt nàng, chàng cũng rất đau xót. Chàng lo sợ nàng sẽ đi tìm cha ở đâu khi những nơi như bạn bè, bà con đều nói không có. Nàng sẽ đi đâu khi đã gần 10g rồi. Nàng sẽ đi đâu khi hồi chiều này còn sốt và bị tuột máu? Chàng lo cho nàng lắm! Bởi vì.... CHÀNG... YÊU... NÀNG....
    Rồi lại trách chàng tại sao không ở bên nàng. Không! Có lẽ nàng ước hơn là trách... Nàng hiểu, hiểu công việc và hòan cảnh của chàng.... Lúc này chắc chắn không thể ở bên nàng... Nàng chỉ thầm ước, ước gì chàng đang ở ngay bên cạnh. Để nàng có thể tựa đầu vào bờ vai cằn cỗi, để được khóc. Khóc hết nước mắt, hết nỗi buồn. Để chàng lau nước mắt, xoa đầu...
    Nàng lại nghĩ viển vông về 1 tương lai đẹp... 1 ngôi nhà mà nơi đó chỉ có 2 người : CHÀNG và NÀNG. Chắc chắn... Khi đó, nàng sẽ nhường nhịn chàng. Vì nàng hiểu, nàng hiểu tính chàng nhất. Thương nàng nhiều lắm, nhưng chỉ vì nóng giận mà thôi.... Nàng yêu chàng lắm.... Giống như chàng yêu nàng vậy đó! Chàng có biết không?
    Và rồi, giật mình trở về thực tại. Thực tại bây giờ là nàng đang khóc vì gia đình, vì số phận và vì tủi nhục... Phải rồi... Tủi nhục ! Nàng thấy mất mặt với hàng xóm, bạn bè và cả chàng nữa, vì 1 gia đình như vậy!
    Nhưng nàng có hiểu.... Chàng yêu nàng vì điều đó! Nếu vì gia đình mà chàng bỏ nàng thì đã từ rất lâu rồi.... Nàng đâu có biết, trước khi quen biết nàng, chàng đã lân la bạn bè, hàng xóm nhà nàng để tìm hiểu và biết được gđ như thế. Chàng đã chính thức yêu nàng vì điều đó. Chàng đã từng gặp nhiều người con gái đẹp, giỏi giang hơn nàng gấp trăm ngàn lần. Nhưng chàng vẫn chọn nàng. Bởi vì... CHÀNG YÊU NÀNG... Chàng chưa từng gặp 1 người con gái nào đau khổ bằng nàng. Chưa từng gặp! Và vì thế, chàng muốn dùng tình yêu của mình để lắp đầy những khoảng trống trong tim nàng, chàng muốn bù đắp những nỗi mất mát, thiếu hụt tình cảm trong lòng nàng. Và vì thế CHÀNG chọn NÀNG. Có lẽ cũng chính vì thế mà nàng yêu chàng nhiều hơn nàng nghĩ...
    Chàng đã nói với tôi nghe như thế. Và chàng mong rằng nàng đọc được cái Entry này để hiểu và yêu chàng hơn.
    Chàng còn nhắn gửi 1 điều rằng :
    "Dù thế nào đi nữa, dù ba mẹ nàng có nói gì đi nữa. CHÀNG VẪN YÊU NÀNG. YÊU NHƯ LÚC MỚI BẮT ĐẦU YÊU..."
    Chúc nàng luôn luôn hạnh phúc... Hãy biến nỗi đau thành bàn đạp mà tiến lên phía trước. Hãy nhớ, luôn có anh bên cạnh.
    "Hãy cầm tay tôi và cùng tôi tiến bước.
    Đừng đi trước nếu tôi không theo kịp bạn."
    Chữ ký của ailaudu
    "Lạy Chúa! Thánh Giá nào Chúa dành cho con???"
    ----------
    "Con không xin cho mình khỏi đau khổ
    Nhưng xin Ngài đừng bỏ con trong lúc khổ đau"
    (Thánh Bernadette)
    ----------
    "Con đến với Chúa chẳng có gì
    Ngoài bàn tay trắng đã chai đi
    Nhưng trái tim con thật êm ái
    Nguyện làm máng cỏ cho Hài Nhi"
    (Nguyễn Ngọc Hiếu)

  2. Được cám ơn bởi:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com