|
Chươ ng Bốn
Nga theo cha già Trực lên nhà thương gặp Thảo hơi muộn. Từ trụ sở quận về, nàng chỉ kịp ăn cơm chiều qua loa rồi vào ngay nhà xứ, vừa để nhắc mà cũng vừa để được tháp tùng cha sở, mong biết rõ cái quyết định về ở Thiên Việt của Thảo.
Trời đã nhá nhem tối. Đèn đường bắt đầu lên và mảnh trăng còn yếu ớt cũng vừa ló dạng. Vì ngoài giờ làm việc, nên Nga mặc áo dài mini mầu xanh nhạt thay vì bộ đồng phục trắng nhà thương. Qua dáng điệu của Nga, người ngoài sẽ nghĩ nàng là một cô nữ sinh trẻ trung nhí nhảnh theo người nhà lên bệnh viện thăm thân nhân nào đó.
Hai người bước vào phòng trong lúc Thảo ngồi xoay lưng lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ được mở lớn cả hai cánh. Nhìn điệu bộ chàng ủ rũ, ra chiều đã ngồi trông ngóng thế này từ lâu, Nga muốn chạy nhào tới sát bên chàng để xin lỗi và kể chuyện họp hành trên quận, nhưng vì có cha sở cùng đi, nàng đành để ngài bắt đầu.
Cha Trực ôn tồn lên tiếng:
- Chào cha Thảo, hy vọng cha đã bình phục hẳn. Chúng tôi lại lên thăm cha hôm nay, mong cha vẫn giữ cái cảm tình cũ mà không chê giáo xứ Thiên Việt nghèo nàn.
Thảo giật mình nhỏm dậy rồi tiến ra bắt tay cha già, vẻ mặt rạng rỡ:
- Xin chào cha sở, chào cô Nga. Cha sở cứ dạy quá lời. Con mong lắm chứ. Có điều, ngoài chuyện giãy tờ với phường khóm, con còn chưa biết tôn ý của Đức Tổng ra sao.
Cha già xoa đôi tay:
- Cha yên trí. Như đã nói với cha lần trước, sau buổi họp liên hạt, tôi đã xin được gặp riêng ngài để trình bầy trường hợp của cha, cũng như nhu cầu giáo xứ Thiên Việt. Đức cha đã đồng ý ngay; ngài có nhắn tôi mời cha ghé tòa giám mục trước khi về nhận việc xứ.
Thảo chớp mắt:
- Cảm ơn cha sở. Mọi sự trông nhờ cả ở cha.
- Nếu cha đồng ý, tôi xin tạm xếp thế này cha nhé: Cha cũng thấy đã khá rồi, không nên ở nán lại nhà thương làm gì nữa, vừa tẻ lạnh lại vừa tốn thêm tiền. Ngày mai cha cố thu xếp mọi chuyện với bà giám đốc và bác sĩ để xin rời đây sáng thứ Bảy. Cha lên thăm Đức Tổng và dùng cơm trưa với ngài. Sau đó mấy vị đại diện giáo xứ sẽ lên đón cha về Thiên Việt cho có lễ nghi phép tắc đàng hoàng, rồi tại đấy cha cứ nghỉ ngơi cho tới khi khỏe hẳn.
Rồi cha già quay qua Nga, vẻ đắc ý:
- Cô Nga nghe tôi nói, thấy có được không?
Nga từ nãy giờ theo dõi câu chuyện chăm chú; nghe cha sở hỏi, nàng thực tình muốn giơ cả hai tay lèn trời để reo hò lời hoan hô đồng ý, nhưng vì giữ ý tứ, nàng chỉ mỉm cười rồi lễ phép đáp:
- Thưa con nghĩ cha sở đã xếp tính thì làm sao không tốt đẹp được! Vả lại con tin đây cũng là ý Chúa.
Rồi nàng hóm hỉnh quay qua Thảo:
- Cha nghĩ có đúng không?
Thảo thong thả, giọng đùa giỡn:
- Vâng, đúng là mọi sự đều không ngoài thánh ý Thiên Chúa. Nhưng người ta vẫn bảo "Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều”.
Thảo nói câu sau muốn ám chỉ về Nga, nhưng cha Trực lại tưởng chàng dùng câu thơ Kiều để nói mình đã ra tay khéo léo xếp đặt mọi chuyện, ngài cũng đùa theo:
- Tôi lại tưởng Nguyễn Du bênh thuyết Thiên Mệnh khi cụ viết" Ngẫm hay muôn sự tại trời" chứ!
Thảo tủm tỉm đọc to:
- "Có trời mà cũng có ta, chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài".
Cha già Trực gật gù ra chiều đắc ý, trong khi Nga nhún vai làm ra vẻ bỡ ngỡ:
- Gớm cha vác thơ văn ra để biện bạch làm con chẳng biết đâu mà mò.
Thảo ước mong cho Nga hiểu rằng cái tài giàn xếp của cha sở làm sao sánh được với cái tấm lòng của Nga. Mà còn hơn thế nữa, chàng vẫn tin rằng đầu mối tất cả là do bàn tay của chính nàng. Nhưng rồi, buộc lòng chàng phải nói khác đi:
- Có gì đâu mà văn với thơ. Nhân có cha sở, tôi thấy phấn khởi mà nổi hứng đọc bậy bạ một hai câu Kiều cho vui đó thôi. Chỉ sợ cô quở là múa rìu qua mắt thợ.
Cha Trực chen vào:
- Thôi chẳng cần biết tâm với tài, văn với vẻ chi cả. Chỉ mong cha cứ vui với chúng tôi ở Thiên Việt mãi thế này là được rồi. Hoàn cảnh đất nước đổi thay, ai cũng thấy lo âu chán nản. Giữ được niềm vui trong lòng thật là quý hóa lắm.
Lúc tiễn hai người ra xe, Thảo nói ngập ngừng:
- Con mãi cầu mong được như lời cha sở ước nguyện. Nhưng cũng vì thế mà lại thêm lo bởi thấy mình rất tầm thường.
Nga vội kéo cha già đi mau, rồi nói vọng
- Đừng nghe những lời cha Thảo nói, mà hãy đợi những việc cha ấy làm.
Và nàng đưa tay vẫy:
- Xin chúc cha ngủ ngon.
Quay về phòng, Thảo nghe rộn niềm vui sướng pha chút kiêu hãnh vu vơ. Nga ơi, tôi sẽ ngủ thật ngon, bởi nỗi vui đã đuổi đi thật xa những cơn ác mộng trong tâm hồn. Tôi sẽ mơ những giấc mơ thật đẹp nhất để lưu lại những phút giây rực rỡ của đời mình. Chẳng cần biết tôi sẽ ở Thiên Việt được bao lâu. Đâu cần hỏi tôi sẽ làm được những gì ở đó. Nhưng tôi sẽ tới, sẽ đem cả tâm trí ra để sống, để làm việc, để dựng lại niềm vui ở khung trời mà Nga đang đưa tôi vào. Tôi chẳng muốn phụ lòng mong đợi của Nga. Tôi vẫn biết, tôi với Nga trước sau vẫn chỉ là hai sinh linh xa cách, với mỗi người một thế giới riêng biệt. Dẫu tôi có cái lập trường cởi mở rộng rãi mấy đi nữa, tôi vẫn mãi mãi là một linh mục, và Nga vẫn chỉ là một thiếu nữ đến tuổi đi lấy chồng. Có thể tôi và Nga đã và sẽ hiểu nhau, sẽ sẻ chia những mảnh tâm sự sâu kín nhất của cuộc đời, nhưng giữa hai người vẫn trùng điệp một hố sâu ngăn cách. Nga cũng hiểu cho thật kỹ như thế đi. Để rõi mai đây, chúng ta sẽ cùng quay, cùng vận chuyển như hai hành tinh trong một giải ngân hà, rất gần nhau và cũng thật xa nhau. Cùng nhìn được, cùng nghe được và cùng cảm được nhau, nhưng chúng ta sẽ muôn đời là hai đơn vị biệt lập trong một cuộc chơi, hai con số khác nhau của một bài toán. Mắt tôi đã gặp những tia mắt nặng trĩu ngôn từ của Nga, cũng như tai tôi rồi sẽ được nghe những câu nói nửa lời nhưng ắp đầy tư tưởng của Nga, nhưng chúng ta sẽ làm được gì đề vượt ra ngoài những cái vô hình bao quanh đời sống. Dù gọi nhau bằng gì đi nữa, tôi vẫn triền miên là loài cây cắm rễ vào một lãnh địa siêu việt, và Nga vẫn tháng ngày là một cánh hoa được dành để làm đẹp và thuộc về thế giới của những người khác. Dù can đảm mấy đi nữa, chúng ta chẳng bao giờ chối bỏ được.
Nhưng tôi sẽ ngủ ngon, sẽ nhất định vui với thực tại. Khó mà định rõ được cái lý do tôi phải vui, nhưng chỉ biết rằng lúc này chẳng tìm đâu ra cái căn cớ đề mình phải buồn. Tôi sẽ vui cho Nga được như ý. Tôi sẽ khỏe, sẽ yêu đời trở lại để khỏi uổng công những săn sóc, những lo toan của Nga trong dịp tôi nằm bệnh viện. Tôi sẽ ngoan ngoãn vâng nghe, bởi Nga đã đem lại cho tôi bóng dáng của một người hiền mẫu, vào những phút giây thiết yếu hệ trọng nhất trong đời. Nga đã làm đổi thay những công thức tư tưởng trong đầu tôi, đã ướp vào mạch máu, tim gan tôi một luồng sinh khí mới, tươi mát và dịu dàng quá đỗi!
Và Thảo đã ôm trọn những ý nghĩ đó vào giấc ngủ. Một giấc ngủ say sưa tựa hồ của đứa trẻ thơ. Như có hương hoa nồng nàn. Như có trăng sao tỏa sáng. Để rồi sớm hôm sau, Nga lên gõ cửa mà Thảo nghe chừng chưa muốn thức giấc.
Tay cầm tập hồ sơ bệnh lý và chiếc hàn thử biểu đo nhiệt độ bệnh nhân, Nga khẽ lên tiếng:
- Chà hôm nay cha ngủ kỹ quá. Hy vọng không phải vì cha lại muốn làm bạn với chiếc giường này một thời gian nữa.
Thảo uể oải ngước đầu rồi nói giọng bình thản:
- Chào cô Nga. Đêm qua tôi ngủ ngon như trên đời chưa hề được ngủ bao giờ; mà có lẽ tại tối qua cô chúc tôi đó. Lời chúc hiệu nghiệm ghê!
Nga mỉm cười:
- Cha tin thế?
- Không tin cũng không được.
-Cha nói chuyện gì đâu ấy! Thôi, cho con lấy nhiệt độ. Hy vọng hôm nay bác sĩ quấy rầy cha lần chót. À mà cha nghĩ sao về chương trình của cha sở?
Thảo hỏi vội:
- Của cha sở hay của cô?
Nga tròn đôi mắt:
- Sao cha lại nói vậy. Con làm nên trò trống gì!
- Nếu cô không muốn thì thôi, tôi xin lỗi.
- Cha đừng nghĩ vớ vẩn nữa Cho con hỏi một câu: Cha có giận con điều gì không?
Thảo ra điều bỡ ngỡ:
- Trời đất! Sao cô không hỏi chính cô. Cô có thấy lý do gì để tôi giận không? Vả lại tôi nghĩ cô đã hiểu tôi thật nhiều. Cô không thấy tôi đang vui sao! Trong tâm trí cô là người gần tôi nhất lúc này.
Nga làm ra vẻ nghiêm nghị:
- Nếu cha không coi con là kẻ xa lạ, cho con được có một đề nghị.
- Cô cứ nói!
- Cho con được góp phần với cha trong việc trả tiền phí tổn bệnh viện. Con biết cha....
Thảo đưa tay ngắt lời Nga, rồi dẫu rất xúc động, chàng cố nói bông đùa:
- Cô Nga lầm rồi, nhà thương cho tôi nằm miễn phi, gọi là để mừng cách mạng thành công mà!
Nga cười:
- Cha đừng gạt con. Thành phần như cha cách mạng nào thèm ưu đãi.
Thảo cố đùa thêm:
- Cô quên rằng Bà Giám Đốc là một ma sơ rồi sao? Bà ấy thật tử tế mà.
Nga bĩu môi:
- Xí, giỏi lắm họ bớt cho cha mấy phần trăm. Thuốc thang bây giờ đắt như vàng, cha cứ làm như đi nhặt được không bằng!
Thảo vẫn thản nhiên:
- Cô không muốn tin?
- Con chẳng thấy có lý do để tin.
- Vậy cô nghĩ tôi mưu toan quỵt tiền để chạy làng hay sao mà lúc này vẫn bình thản ngồi đây?
Nga bỗng thấy bối rối trước đề mục quá tẽ nhị. Dĩ nhiên, nàng không bao giờ tin là nhà thương chịu chữa miễn phí cho Thảo. Nhưng với cung cách của chàng, Nga cũng sợ mình không khéo léo đủ để chàng phải chạm tự ái. Nga đã nhẹ nhàng xin được góp phần với chàng, nhưng Thảo đã vội chối từ bằng cách nói lảng đi. Chẳng lẽ một linh mục trẻ như chàng, vừa điên đảo với cuộc di tản chạy loạn từ cao nguyên về, lại có đủ tiền trả một món nợ mà nàng ước lượng lên tới cả trăm ngàn. Hay là Thảo đã hỏi vay mượn ở đâu? Đầu óc nàng hoang mang với nhiều câu hỏi xuất hiện bất ngờ. Nàng đã dự trù bán mấy món nữ trang và mượn thêm bạn bè chút ít để giúp Thảo, nhưng nàng vẫn sợ Thảo hiểu lầm. Nàng muốn Thảo cũng phải hồn nhiên như nàng, nhưng biết bày tỏ làm sao cho chàng thuận giờ đây! Bất giác, Nga thấy ức, thấy tủi, mơ hồ giận mình rồi giận lây Thảo, để rồi hai hàng nước mắt bỗng ứa ra. Nàng vội quay đi và rút khăn lau mặt.
Thảo hốt hoảng ngồi dậy nắm cườm tay Nga, giọng tha thiết:
- Xin lỗi Nga, tôi chỉ muốn nói đùa một chút. Nga ráng bỏ qua; tôi biết Nga lo lắng cho tôi thật tình, nào tôi dám nỡ chối từ. Nhưng quả là tôi đã có giải pháp ổn thỏa rồi. Không tin, Nga cứ mở ngăn tủ ra coi, tiền sẵn sàng đầy đủ. Tôi nghĩ còn dư là khác.
Nga ngượng ngùng quay lại khẽ hỏi:
- Cha đi mượn ai?
- Tiền của tôi mà
- Cha mang theo dịp chạy loạn?
- Tôi vừa bán xe Honda sáng hôm qua.
Nga trợn mắt:
- Xe nào, mà cha làm sao đi bán?
- Xe tôi gửi bên trường Cường Để. Hôm qua xin phép qua chủng viện đó có chút việc cần, và rồi đem xe ra bán ngoài chợ trời.
Nga càng ngạc nhiên:
- Sao cha liều như vậy. Bán ngoài chợ trời thì được là mấy. Nay mai làm sao mua lại được xe mà đi!
Thảo chậm rãi:
- Đem ra khu chợ Hàm Nghi, nhưng rồi gặp được người quen muốn mua. Giá không đến nỗi tệ. Vả lại lúc này xăng nhớt khan hiếm, có lẽ xe đạp là hợp thời hơn cả. Chính phủ đang hô hào lao động là vinh quang. Đạp xe là một hình thức tham dự vào cái.... vinh quang đó, cô Nga không chịu sao?
Nga lại thêm một lần sửng sốt. Thảo đã ra tay trước nàng. Nga đã lỡ cơ hội được chăm lo cho chàng trong hoàn cảnh hệ trọng khó khăn này. Nàng chẳng có lý do gì để trách Thảo, nhưng tự nhiên thấy buồn vẩn vơ.
Thảo dịu giọng như muốn làm hòa:
- Cô Nga biết không, tôi quyết định bán xe một phần cũng là biết mình sẽ về Thiên Việt. Được ở đó, tôi nào cần đi đâu nữa mà phải giữ xe lại.
Nga như lộ hẳn niềm vui:
- Cha chỉ được cái khéo biện bạch lý luận. Đã vậy con muốn bắt đền cha bằng một việc!
Thảo đầy vẻ nhu mì:
- Cô muôn phạt tôi thế nào?
- Chiều nay con được nghỉ việc, xin mời cha ra ngoài ăn cơm tiệm, gọi là....
Thảo ngắt lời:
- Để mừng "nàng dâu mới" về Thiên Việt với má chồng Vũ Đinh Trực?
Nga nguýt:
- Sai bét. Để tống khứ cha ra khỏi nhà thương.
- Tôi sẳn sàng chấp nhận chuyện.... bắt đền này, nhưng với một điều kiện!
- Cha cứ nói, miễn là...
- Miễn là tôi sẽ làm "trưởng ban tổ chức".
Nga đưa tay vuốt hàng tóc mai:
- Cha ham dữ !
- Tôi cũng muốn thử ham một lần. Vả lại trưởng ban tổ chức này đang..... xu hào đủng đỉnh.
- Cầu sao cho nhà thương "xạc" cha cháy túi để còn chiếc đồng hồ và cặp kiếng mắt cha đem bán nốt...
Thảo tủm tỉm:
- Lúc đó tôi sẽ đem bán cho cô.
Nga nói nhanh:
- Con sẽ trả cho cha 5 cắc. |
|