Sinh - Bệnh - Lão - Tử

Chúng ta vẫn thường nghe " sinh, lão, bệnh, tử" là tứ khổ của một đời người, ai cũng phải trải qua một lần không thể tránh khỏi. Nhưng từ lúc được " sinh" ra chúng ta đã có thể bị "bệnh" rồi, đâu cần chờ đến khi "lão" đâu ???
Dù bệnh nặng hay nhẹ cũng là 1 cơ hội để mình cảm nhận được sự yếu đuối của thân xác con người, và hiểu ra chỉ có linh hồn là vĩnh cửu.
Bố ơi, con xin lỗi Bố thật nhiều, những năm qua con đã trách móc Bố thật nhiều, vì đã để con bệnh, giờ đây con đã hiểu, Bố rất nhân từ, không bao giờ muốn con cái mình phải đau khổ. Mọi thất bại, tổn thương đều do sự yếu đuối, bất toàn của chính thân xác sẽ hư nát của con người mà ra. Con sẽ không cầu xin cho mình hết bệnh nữa, mà con sẽ xin cho con được can đảm và vui vẻ chịu đựng nó, Một chút đau khổ của con đã là gì so với những người khác đang bị bệnh hiểm nghèo, nan y.
Bố ơi, vậy là con đã chiến thắng được bản thân con rồi, hôm qua con đã không khóc, không hoảng loạn và sợ hãi như những lần trước nữa. Nhắm mắt chờ cơn bệnh sẽ đến, con dâng lên Bố, lên Má Maria lời kinh ăn năn tội, phó dâng sự sống của con trong tay các Ngài, để lỡ như con không bao giờ tỉnh lại nữa...thì Bố ơi...Tất Cả Là Hồng Ân.