Thơ Không Về

Không buồn mà cũng không vui
Lơ lơ lững lững trong người bâng khuâng
Gieo thơ chẳng lựa được vần.
Đàn lòng bật tiếng tần ngần chẳng xa
Hết cầm bút lại ném xa
Hay nàng thơ đã phị ta mất rồi?
Đứng lên vô vị lại ngồi
Ngồi nghe chan chán lại rời chân đi
Nao nao chẳng nói năng gì
Gió hờ hững gió, chiều đi lạnh chiều
Cỏ hoa tẻ nhạc xa kiêu
Trờ cao thanh vắng như chiều tha ma
Ô hay ta vẫn là ta
Mà hôm nay đã hóa ra người nào
Mất hồn như kẻ chiêm bao
Đi ra chán ngắt đi vào lạnh tênh
Một mình vặn ngọn đèn xanh
Biết chăng mình có với mình đây không?
Tường vôi trắng ý lạnh lùng
Bức tranh Chúa cũng dửng dưng mới kỳ
Đồng hồ tích tắc lầm lì
Ô thời gian cũng còn đi đấy à?
Am thanh như một bóng ma
Khi gần rờn rợn khi xa mơ hồ
Sách nằm từng dãy ngẩn ngơ
Bâng khuâng nhìn bóng người thơ bàng hoàng
Bút ngồi trong lọ ngổn ngang
Lạnh lùng cười một anh chàng vô duyên
Ngồi ngồi đứng đứng như điên
Mà trang giấy vẫn nằm yên đợi chờ
Song ngoài tiếng gió vẩn vơ
Không buồn mà chán là thơ không về.