Thầy Tăng Sâm nhổ cỏ ruộng dưa, lỡ tay làm đứt mất ít rễ. Cha là Tăng Tích tức giận, cầm gậy đánh vào lưng. Tăng Sâm đau quá ngã gục xuống đếng đi 1 lúc mới tỉnh lại.
Khi về nhà, liền đến thưa với cha rằng:
- Lúc nãy con có tội để đến nỗi cha phải đánh, làm đau tay cha, thực là con lỗi đạo.
Nói xong, lùi xuống, vừa gảy đàn vừa hát có ý để cho cha nghe tiếng biết rằng mình không còn đau đớn gì nữa.
Đức Khổng Tử nghe chuyện, bảo học trò cấm cửa không cho Tăng Sâm vào.
Tăng Sâm tự nghĩ mình vô tội, mới hỏi bạn vì cớ gì mà thầy Khổng Tử giận.
Đức Khổng Tử nói:
- Ngày trước ông Thuấn phụng sự cha là Cổ Tẩu, lúc cha sai khiến gì thì ở luôn bên cạnh, lúc cha giận dữ muốn giết thì lánh xa, cha đánh bằng roi vọt thì cam chịu, đánh bằng gậy gộc thì chạy trốn. thế cho nên ông ổ Tẩu mới không mang tiếng bất từ. Nay Tăng Sâm thờ cha liều mình, để chiều cơn giận đến nỗi ngất đi. Giả lỡ cha đánh quá tay mà chết mất thì có phải làm cho cha mắc tội không ? Tội bất hiếu còn gì to hơn nữa.
Tăng Sâm nghe lại chuyện, biết mình sai, đến tạ tội cùng Đức Khổng Tử.