Thursday, 19 November 2009 19:39
Gm. Gioan B. Bùi Tuần







Ai cũng phải chết. Sau chết, ai cũng phải chịu Chúa phán xét. Sau phán xét, ai cũng nhận được quyết định: Hoặc lên thiên đàng, hoặc xuống hoả ngục.

Chết, phán xét, thiên đàng, hoả ngục là 4 chân lý sau cùng chờ đợi mỗi người chúng ta ở cuộc đời này
. Chuyến đi đời ta sẽ kết thúc ở những chân lý sau cùng ấy. Đó là một kết thúc quyết định, một kết thúc không thay đổi, một kết thúc dẫn ta vào hạnh phúc đời đời, hoặc khổ cực muôn kiếp.

Vì thế, khi còn có thời giờ, chúng ta nên sống những chân lý sau cùng dưới ánh sáng đức tin. Mục đích là để dọn mình đi vào cõi sau với nhiều hy vọng.

Chia sẻ này là một cách dọn mình.

Chúng ta sẽ dọn mình bằng một số việc sau đây:

1/ Cần nhận thức 4 chân lý sau cùng là thiết thân thực sự


Khi ta nhìn sự chết, sự phán xét, thiên đàng, hoả ngục, ta sẽ không nghĩ đó là chuyện của người khác, nhưng phải nghĩ đó là chuyện của chính ta. Lúc này, ta không có kinh nghiệm về cái chết, về sự phán xét, về thiên đàng, hoả ngục. Nhưng đến một lúc nào đó ta sẽ có kinh nghiệm. Chính lúc đó, kinh nghiệm sẽ chẳng giúp gì cho ta.

Điều có thể giúp ta không phải là kinh nghiệm về những chân lý đó, mà là những gì Chúa đã dạy ta về cái lợi cái hại phải cân nhắc ngay ở đời này. Vì những lợi hại đó là thiết thân, là có thực, là chắc chắn sẽ xảy ra.

Ở đây, chỉ xin nhắc tới vài trường hợp ghi trong Phúc Âm.

Nếu ta tìm tiếng khen như phần thưởng về các việc đạo đức ta làm, thì Chúa phán: "Chúng đã được phần thưởng rồi" (Mt 6,2-5.16). Thế nghĩa là ta sẽ không được phần thưởng đời sau. Rõ ràng lợi mà ra hại.

Nếu ta tìm của cải hay quyền lực để mở rộng uy tín, thì Chúa phán: "Được cả thế gian này mà mất linh hồn mình, thì nào có lợi gì" (Mt 17,26). Rõ ràng lợi trước mắt coi như lớn, nhưng hại sau thì không gì ví được.

Nếu ta chỉ lo tích trữ kho tàng dưới đất, thì Chúa phán: "Anh em đừng tích trữ kho tàng dưới đất... nhưng hãy tích trữ kho tàng trên trời" (Mt 6,19-20). Rõ ràng tích trữ của cải thiêng liêng là việc có lợi hơn.

Mấy lời Chúa dạy trên đây cho chúng ta thấy: Cách đánh giá của Chúa rất khác cách đánh giá của chúng ta. Đến giờ phán xét, chúng ta sẽ thấy rõ những gì là lợi thực sự, những gì là hại thực sự. Nhưng ngay bây giờ, chúng ta phải dùng đức tin mà phân định. Đừng đợi đến giờ chết, ra trước toà Chúa, mới chịu nhận ra, thì sẽ quá muộn.

2/ Cần biết sợ thực sự

Điều đáng sợ trước hết là sự đảo ngược các bậc thang giá trị. "Những người đứng chót sẽ được lên hàng đầu. Còn những người đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót. Vì kẻ được gọi thì nhiều mà người được chọn thì ít" (Mt 20,16).

Một điều đáng phải sợ thực sự nữa là sự đảo ngược số phận kẻ giàu kẻ nghèo. Dụ ngôn ông phú hộ và người hành khất Ladarô cho thấy rõ sự thực đó (x. Lc 16,19-26). Số phận ông phú hộ ở đời sau làm chứng lời Chúa phán xưa về kẻ giàu là đúng. "Quả thật, con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa" (Lc 18,26). Giàu nói đây là sự tham lam dính bén ràng buộc vào bất cứ loại của cải nào.

Phải sợ thực sự một điều nữa là hoả ngục. Đó là một nơi kinh khủng dành cho các quỷ dữ. Hình phạt nặng nhất ở đó là thiếu vắng mọi tình yêu.

Trước 4 chân lý sau cùng, điều đáng phải sợ nhất là sự cứng lòng khiến người ta không ngại đi từ tội phạm này đến tội phạm khác.

Biết kính sợ Thiên Chúa là một đặc ân của Chúa Thánh Thần. Ơn đó là đầu mối mọi sự khôn ngoan.

Biết kính sợ Thiên Chúa.

Biết sợ mất tình yêu Chúa.

Biết sợ đi vào những con đường xa Chúa.

Biết sợ hoả ngục mất Chúa.

Với những biết sợ thành thực đó, chúng ta sẽ dọn mình đi vào 4 chân lý sau cùng một cách lành mạnh và hữu hiệu.

3/ Biết cậy trông phó thác thực sự

Nhưng chúng ta không dừng lại ở sự biết sợ, mà sẽ từ chỗ biết sợ, chúng ta đi tới sự cậy trông phó thác.

Cậy trông phó thác thực sự đòi một thái độ khiêm nhường. Đức Mẹ Maria khiêm nhường nhận mình là nữ tỳ hèn mọn của Chúa, rồi xin vâng phó thác.

Cậy trông phó thác thực sự đòi phải nhận biết mình nhỏ bé yếu hèn. Những trẻ thơ được Chúa Giêsu đưa ra như gương mẫu để vào Nước Trời, là vì chúng nhỏ bé yếu đuối.

Cậy trông phó thác vốn đi liền với nhận thức mình đang trong nguy kịch. Trên thánh giá, Chúa Giêsu than thở: "Con xin dâng linh hồn con trong tay Cha" (Lc 25,46). Chúa Giêsu nói lời đó khi Người chìm trong vực thẳm cô đơn, đau đớn, sỉ nhục.

Cậy trông phó thác thực sự sẽ là một sự bỏ mình, sự tha thứ trong khiêm hạ, sự tập trung triệt để vào lòng Chúa thương xót.


***

Nhân loại hôm nay rất ngại nhìn thẳng vào 4 chân lý sau cùng. Hơn nữa, nhiều người còn trốn tránh. Hiện tình đó càng thôi thúc chúng ta nên thực hiện việc dọn mình đi vào 4 chân lý sau cùng với tinh thần cầu nguyện sâu xa. Để cầu cho ta và cũng cầu cho người khác. Chúa sẽ cùng đi với ta. Có Chúa ở bên, chúng ta sẽ đi về cõi sau một cách bình an với nhiều nâng đỡ của Chúa nhân lành.


Gm. Gioan B. Bùi Tuần