|
Chính Lúc Quên Mình
Thiên Phúc
Một thiếu niên 16 tuổi đã dạy cho cả thế giới một bài học về phần thưởng lớn lao của sự phục vụ vô vị lợi.
Tại một ngôi làng, tất cả mọi người đều làm công việc đánh cá. Để phòng ngừa những trường hợp bất trắc có thể xảy ra, dân làng đã thành lập một đội cấp cứu tự nguyện, luôn luôn túc trực để ra khơi bất cứ lúc nào.
Một chiều nọ, sóng to gió lớn nổi lên, mây đen vần vũ che kín cả một vùng biển, khiến cho một chiếc ghe đánh cá lạc hướng không thể vào bờ. Nhận được tín hiệu cấp cứu ông đội trưởng đội cấp cứu đã báo động và tụ tập toàn thể dân làng, đội cấp cứu tự nguyện đã xuống thuyền ra khơi giữa tiếng hoan hô cổ vũ của dân làng.
Một tiếng đồng hồ sau, chiếc ghe của đội cấp cứu xuất hiện xuyên qua lớp sương mù giữa tiếng hoan hô reo hò của dân làng. Vừa lên bờ, đoàn người tự nguyện nằm lăn trên bãi biển, họ cho biết vẫn còn một người đánh cá bị xem là mất tích. Dù chỉ là một người, dân làng cũng không thể nào trở về nhà, thế là ông đội trưởng quyết định ra khơi một lần nữa và lần này ông xin thêm một người tự nguyện nữa. Giữa lúc mọi người đang chần chừ do dự thì một cậu bé 16 tuổi tiến lên. Người mẹ đứng bên cạnh kéo vội con lại và nài nỉ.
- Con ơi, đừng đi, cha con đã thiệt mạng trong một cuộc đắm tàu cách đây 10 năm, và anh con vừa mất tích trên biển chỉ mới cách đây 3 tuần, mẹ chỉ còn lại có một mình con!
Nhưng người con lại van xin:
- Mẹ ạ, nếu con không đi thì ai sẽ thay con, con phải làm bổn phận của con, tiếng gọi phục vụ đã đến, chúng ta cần phải đáp lại.
Nói xong, cậu bé hôn mẹ, đi theo đoàn người cấp cứu tự nguyện và mất hút trong đêm đen dày đặc.
Một giờ qua đi như hàng thế kỷ đối với bà mẹ đang đứng ngóng chờ trên bãi biển. Cuối cùng, chiến ghe cấp cứu đã đâm qua lớp sương mù và tiến vào bờ. Viên đội trưởng đưa tay làm loa hỏi người thiếu niên:
- Có tìm được người mất tích không?
Người thiếu niên trả lời với tất cả xúc động:
- Chúng tôi đã tìm được anh ta, xin hãy báo cho mẹ tôi biết rằng: người ấy chính là anh trai tôi.
*
Người thiếu niên không chỉ cứu vớt được một mạng người, cậu còn gặp lại được chính người anh thân yêu của mình. Nếu có một bài học mà người ta có thể rút ra từ tấm gương trên đây của người thiếu niên thì bài học đó hẳn phải là: “Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân”.
Đó là sứ điệp chạy xuyên suốt Tin mừng của Chúa Giêsu. Qua cuộc sống và cái chết của Ngài, Chúa Giêsu không chỉ mạc khải cho chúng ta Tình yêu của Thiên Chúa đối vối con người, Ngài còn tỏ bày cho chúng ta chân lý về con người. Chân lý đó là:
“Con người chỉ tìm lại bản thân và đạt được một nhân cách sung mãn bằng cách hiến thân vô vị lợi mà thôi”.
Nói cách khác, giá trị đích thực của con người hệ tại ở lòng quảng đại và sự hy sinh. Con người càng trưởng thành hơn, càng nên người hơn trong mức độ họ biết xả thân hy sinh cho người khác. Đó là chân lý không được con người thời đại quan tâm. Quan hệ giữa người với người trên nguyên tắc “Ăn miếng trả miếng”, "Mạnh được yếu thua”. Người ta nói nhiều đến hai chữ “Tranh đấu” mà quên đi hai chữ “Phục vụ”. Người ta nhấn mạnh đến quyền lợi cá nhân mà không màng đến quyền lợi kẻ khác.
Rốt cục, con người có được tất cả, nhưng lại đánh mất chính mình: “Được lời cả thế gian mà mất đi linh hồn nào được ích gì?”. Mục đích của cuộc sống là gì? Hạnh phúc đích thực là gì? Sự trưởng thành đích thực là gì nếu không phải là tìm gặp lại chính mình trong hy sinh phục vụ và sống cho tha nhân.
Lạy Chúa, xin ban thêm niềm tin cho con, để con tìm được ý nghĩa của cuộc sống xuyên qua những công việc độc điệu hằng ngày.
Xin cho con biết sẵn lòng hy sinh âm thầm cho người thân và mọi người xung quanh con vì lòng yêu mến Chúa. Amen.
st
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|