Đây là bài thơ "Mộng chiều" của thi sĩ Hồng Bính, mô tả không khí thu buồn, lạnh giá và những rung động tình yêu mãnh liệt trong lòng người. Bài thơ thể hiện nỗi cô đơn, hoài niệm về quá khứ, nhưng cũng bừng cháy lên niềm khao khát tình yêu, mang đến sự ấm áp cho mùa đông và chờ đợi mùa xuân.
Phân tích chi tiết
Mùa thu cô đơn và hoài niệm: Bài thơ mở đầu bằng bức tranh mùa thu u buồn với "gió tháng mười run rẩy chút mưa sa", "hanh khô, lạnh lùng" và "hồn cô vắng chiều thu trắng". Nỗi cô đơn ấy được thể hiện qua hình ảnh "kẻ sỹ một mình tắm nắng", "nước mắt tìm môi", "ký ức mãi tìm một dáng quen". "Lìa cành thu khóc tìm chiếc lá" là ẩn dụ cho sự cô đơn, tiếc nuối và nỗi nhớ cội nguồn.
Nỗi cách xa và chờ đợi: Nỗi nhớ và sự chia ly hiện lên qua hình ảnh "chiều nay ai hát thuyền và bến", "ám ảnh chiều về nỗi cách xa". Nỗi chờ mong tình yêu trong cơn gió lạnh được diễn tả bằng "heo may gió lạnh chờ mong lắm / Chờ gót chân hồng bén chút duyên".
Tình yêu mãnh liệt: Sau những nỗi buồn man mác, bài thơ chuyển sang một trạng thái bùng cháy, nồng nàn của tình yêu: "Lửa nồng say đắm tình yêu đến / Quyện thắm trong tay một chút tình / Bừng bừng bốc cháy một lòng xinh". Tình yêu ấy mang đến sức sống và sự ấm áp: "Áo hồng tay nhỏ vân vê nhẹ / Sợi nhớ sợi thương kết chỉ hồng / Kết chặt hai đứa ấm mùa đông".
Hướng tới tương lai: Cuối cùng, bài thơ khép lại bằng một hình ảnh đầy hy vọng và tươi sáng của mùa xuân: "Thuyền hoa rẻ sóng, mùa xuân đến".