Chúa nhật XXX Mùa Thường Niên – Năm C

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (18,9-14)
Khi ấy, Chúa Giêsu nói dụ ngôn sau đây với những ai hay tự hào mình là người công chính và hay khinh bỉ kẻ khác: "Có hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người biệt phái, một người thu thuế. Người biệt phái đứng thẳng, cầu nguyện rằng: 'Lạy Chúa, tôi cảm tạ Chúa vì tôi không như các người khác: tham lam, bất công, ngoại tình, hay là như tên thu thuế kia; tôi ăn chay mỗi tuần hai lần và dâng một phần mười tất cả các hoa lợi của tôi'. Người thu thuế đứng xa xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực và nguyện rằng: 'Lạy Chúa, xin thương xót con là kẻ có tội'. Ta bảo các ngươi: người này ra về được khỏi tội, còn người kia thì không. Vì tất cả những ai tự nâng mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nâng lên".

***

Bài chia sẻ Tin Mừng của Lm. Giuse Vũ Thái Hòa

Chúng ta đều bất xứng trước mặt Chúa

Phụng vụ Lời Chúa hôm nay giúp chúng ta nhìn lại thái độ và tâm tình của chúng ta đối với Thiên Chúa. Nếu như trong bài đọc I, sách Huấn Ca nhắc cho chúng ta biết rằng Thiên Chúa là Đấng xét xử công minh, Người luôn đứng về phía những người nghèo hèn, yếu thế và lắng nghe lời họ cầu xin, thì qua dụ ngôn trong bài Tin Mừng, Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta thấy đâu là thái độ của một “người nghèo” đích thực trước mặt Thiên Chúa.

Dụ ngôn kể về hai người lên đền thờ cầu nguyện. Người thứ nhất thuộc nhóm Pharisêu, còn gọi là Biệt phái, rất đạo đức và được dân chúng kính trọng. Với những gì ông kể thì chúng ta thấy ông không phải là người đạo đức giả, vì ông không chỉ cầu nguyện mà còn hành động nữa, và ông còn làm hơn sự đòi hỏi của lề luật: ăn chay một tuần hai lần thay vì một năm chỉ một lần theo luật buộc vào dịp lễ Xá Tội; nộp cho đền thờ một phần mười tiền thu nhập thay vì nộp một phần mười lợi tức trên các sản phẩm nông nghiệp.

Như vậy, trước mặt Thiên Chúa, người Pharisêu cho thấy ông là người công chính, đạo đức và giữ luật cách nhiệm nhặt. Nhưng tiếc thay, ông ta chỉ say sưa kể lể công trạng, khoe khoang những thành tích đạo đức của mình. Tệ hại hơn, ông dùng chính những việc đạo đức đó để đặt mình làm chuẩn mà phán xét, khinh chê và lên án người khác: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia.”

Người thứ hai thuộc nhóm thu thuế, thường bị mọi người khinh bỉ vì cộng tác với đế quốc La-mã xâm lược, và vì những gian lận có thể có của họ khi hành nghề. Ông này ý thức mình là kẻ tội lỗi, bất xứng, không dám đến gần Chúa, không dám ngước mắt lên trời như những người Do Thái khác khi cầu nguyện, mà chỉ đấm ngực và khiêm nhường thống hối nhìn nhận tội lỗi của mình: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” Và rồi ông trông đợi tất cả mọi sự vào lòng thương xót của Thiên Chúa.

Và phần kết của dụ ngôn thì có lẽ chúng ta cũng đoán được: Người thu thuế được Chúa nhậm lời và tha tội, còn người Pharisêu thì không. Thực ra, không phải là Chúa không nhận lời người Pharisêu, mà chỉ vì ông ta đã chẳng cầu xin Chúa điều gì. Ông lên đền thờ không phải để cầu nguyện mà để khoe khoang. Ông tự hào về cách sống của mình và cho rằng sự công chính thánh thiện là do những cố gắng nỗ lực cá nhân nên ông kể công với Chúa. Nói cách khác, lời cầu nguyện của ông chỉ có cái tôi, Thiên Chúa không có chỗ trong sự công chính của ông, và vì thế nơi ông cũng không có chỗ cho tha nhân.

Nhưng sự công chính không phải do tuân giữ các lề luật hay công trạng của con người, mà như thánh Phaolô đã xác quyết, sự công chính là do Thiên Chúa ban, dựa trên lòng tin vào Đức Kitô (x. Pl 3,9). Ngay cả việc chúng ta nhận biết và tin vào Chúa cũng là do ơn của Người ban. Chính Thiên Chúa tìm đến với con người và ban ơn nhưng không cho con người. Vì Người là Tình Yêu. Người thu thuế biết mình yếu đuối, tội lỗi nên thành tâm kêu xin Chúa. Và Chúa đã nhận lời cầu xin của ông. Thiên Chúa luôn chờ đợi để ban ơn tha thứ và yêu thương chúng ta. Do đó, dù tội lỗi chúng ta có nhiều và nặng nề tới đâu đi nữa thì chúng ta không nên tự giam mình trong tội lỗi, khép kín trong tuyệt vọng, nhưng hãy chạy đến cùng Thiên Chúa với tấm lòng sám hối và đón nhận tình thương yêu vô bờ của Chúa.

“Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên”, đó là lời kết luận của Chúa Giêsu khi kết thúc dụ ngôn. Qua dụ ngôn này Chúa cũng muốn dạy chúng ta về lòng khiêm nhường. Chỉ trong sự khiêm nhường chúng ta mới nhận biết được Thiên Chúa là Ðấng toàn năng đầy lòng yêu thương và tha thứ. Có khiêm nhường chúng ta mới biết đón nhận Thiên Chúa vào cuộc đời mình, nhận ra Người là cứu cánh, là cội nguồn hạnh phúc và bình an. Có khiêm nhường chúng ta mới nhận ra biết bao hồng ân Chúa ban cho mỗi người chúng ta, cho gia đình, cho cộng đoàn và cho giáo xứ chúng ta. Từ đó, chúng ta mới biết dâng lên Người tâm tình tạ ơn. Và cách hoàn hảo nhất để diễn tả tâm tình tạ ơn đó chính là dâng thánh lễ. Vì mỗi thánh lễ là một hiến tế tạ ơn.

Ước gì mỗi khi tham dự thánh lễ, chúng ta biết đến với Chúa với lòng khiêm nhường và thống hối để có thể dâng lên Người tâm tình yêu mến và tạ ơn chân thành. Amen.



Audio player

--->DOWNLOAD<---